Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGOẠI TÌNH - 7 (FULL)

Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:23:07
Lượt xem: 653

Thẩm Lạc Lạc bị ánh mắt này của hắn nhìn đến trong lòng hốt hoảng, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Nhưng cũng chỉ lui một bước này, giây tiếp theo cô ta đã bị Cố Diên Chu đột nhiên đứng lên bóp cổ.

“Đều là lỗi của mày, đều là mày, là mày hủy hoại cuộc đời tao, hại c..hết A Vũ, hại c..hết con tao, còn muốn hại c..hết cả tao.”

“Diên Chu, Diên Chu.”

Thẩm Lạc Lạc liều mạng kéo cánh tay Cố Diên Chu, nhưng căn bản vô dụng, một số người nhà bệnh nhân thấy cảnh này xông tới dùng sức kéo Cố Diên Chu ra.

Cũng chính lúc này, phiếu kiểm tra trong tay Cố Diên Chu rơi xuống đất, người giúp hắn nhặt lên hoảng sợ hét to một tiếng.

“Hắn bị AIDS.”

Theo giọng hét của người này, người vừa rồi còn đang giằng co, lập tức giống như gặp phải ôn dịch nhảy ra, cách hai người rất xa.

“AIDS?”

Thẩm Lạc Lạc không thể tin nhặt tờ báo cáo kiểm tra trên mặt đất lên, chỉ liếc mắt một cái, huyết sắc trên mặt cô ta bị rút đi, vẻ mặt trắng bệch té xỉu trên mặt đất.

Thẩm Lạc Lạc đương nhiên không tránh khỏi kết cục bị AIDS, đây là Chu Trạch trả thù bọn họ, nhưng cũng làm cho tôi cảm thấy sảng khoái linh hồn.

Đồng thời, trò khôi hài của bọn họ ở bệnh viện cũng bị người ta nhận ra, có người quay lén video, đăng lên mạng.

“Báo ứng của cặp đôi chó má này đã tới.”

Cư dân mạng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cảm ơn kết cục này đến quá đúng lúc.

Việc hai người bị HIV cũng bởi vậy mà mọi người đều biết.

Cố Diên Chu và Thẩm Lạc Lạc hoàn toàn trở thành người cô đơn, ngoại trừ lẫn nhau, trong cuộc sống không có bất kỳ người nào nguyện ý tới gần bọn họ.

Những người từng là bạn bè đồng nghiệp, đều coi bọn họ là ôn dịch, tránh né không kịp.

Sau khi chán chường, Thẩm Lạc Lạc tiếp nhận hiện thực, cô ta kéo lê thân thể rách nát, lần nữa tìm được Cố Diên Chu, cô ta đề nghị hắn: “Diên Chu, sau này chúng ta ở cùng một chỗ chăm sóc lẫn nhau làm bạn có được hay không?”

Cố Diên Chu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói gì, lại mở cửa thật rộng cho cô ta.

Thẩm Lạc Lạc cho rằng Cố Diên Chu tiếp nhận mình, không phòng bị nhận lấy ly nước Cố Diên Chu đưa cho cô ta.

Cô ta không hề biết rằng nước đã được tẩm paraquat có độc tính cao.

Sau khi nhìn Thẩm Lạc Lạc uống ly nước này, Cố Diên Chu nở nụ cười.

Hắn Nói: “A Vũ, anh thay em báo thù.”

“A Vũ à, con à, chờ anh, chờ anh tới tìm hai người.”

Sau khi Cố Diên Chu ngấm thuốc ngã xuống đất, tôi cuối cùng có thể rời khỏi hắn.

Trong bóng tối vô tận, tôi quay lại và thấy một cậu bé.

Nó tiến về phía tôi, bàn tay nhỏ bé của nó vươn về phía tôi.

“Mẹ, con đến đón mẹ về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoai-tinh/7-full.html.]

Ngoại truyện

Mở mắt ra lần nữa, tôi lại nằm trên giường bệnh của bệnh viện, mẹ ôm một đứa bé đến trước mặt tôi.

“A Vũ, là một bé trai.”

Tôi mờ mịt nhìn mẹ: “Mẹ, con chưa c..hết sao?”

C..hết cái gì mà c..hết, phi phi phi, thật không may mắn, mẹ tròn con vuông rồi, con xem cục cưng của chúng ta đáng yêu biết bao.”

Mẹ đưa đứa bé tới trước mặt tôi, tôi cẩn thận từng li từng tí đón lấy, rõ ràng vẫn là một đứa bé nhỏ xíu, nhưng khuôn mặt này trùng hợp với đứa bé dắt tay đưa tôi về nhà.

Không thể tin được, tôi vẫn chưa c..hết sao?

Nhưng rõ ràng, tôi đã c..hết mà.

Nếu như tôi không c..hết, vậy Cố Diên Chu thì sao?

“Mẹ, Cố Diên Chu đâu?”

Tôi vừa nói ra, mẹ tức giận nói, Cố Diên Chu đã qua đời vì tai nạn ô tô nửa năm rồi, tên súc sinh này, sao con còn nhớ thương hắn.

C..hết nửa năm?

Vậy Thẩm Lạc Lạc thì sao?

Rõ ràng cuối cùng, Cố Diên Chu cho mình và Thẩm Lạc Lạc uống thuốc độc, sao lại là tai nạn ô tô?

Mẹ nói: “Ả tiểu tam kia của hắn, không phải cùng hắn gặp tai nạn ô tô c..hết sớm sao, con còn nhắc cô ta làm cái gì.”

Một tai nạn ô tô mà qua đời, tôi không rõ: “Còn Chu Trạch?”

Kẻ g..iết tôi, hắn ở đâu?

“Chu Trạch?” Mẹ tôi nhíu nhíu mày: “Ai là Chu Trạch?”

“Chồng của Thẩm Lạc Lạc.”

Thẩm Lạc Lạc lấy đâu ra chồng, cô ta tốt nghiệp đại học liền vào công ty Cố Diên Chu, vẫn luôn quấn lấy nhau, A Vũ, có phải con sinh em bé bị hỏng đầu rồi không, sao lại nói mê sảng thế.”

Vào công ty? Thẩm Lạc Lạc không phải là họa sĩ sao?

Ngay khi tôi suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn thứ, đứa nhỏ trong lòng đột nhiên khóc lớn lên, tôi vội vàng dỗ dành.

“Bé ngoan đừng khóc, bé ngoan đừng khóc, mẹ ở đây.”

Tiếng khóc của đứa nhỏ dừng lại, lúc tôi nhìn về phía nó, nó cũng đang nhìn tôi.

Đôi mắt đen như mực kia giống như đang nói với tôi: “Mẹ, đây là nhà con đưa mẹ về, mẹ hài lòng không?”

Tôi nhìn và hiểu được, nước mắt lập tức không nhịn được rơi xuống.

Tôi ôm chặt đứa bé vào lòng, nói cho nó biết: “Mẹ rất hài lòng, cám ơn con đã cho mẹ có thể đổi một cuộc sống khác làm bạn với, nhìn con lớn lên.”

(HẾT)

Loading...