Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGỌC NƯƠNG - 11

Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:56:43
Lượt xem: 7,052

Lời nàng thốt ra chỉ càng thêm đau đớn. Cái danh phận ấy đã đè nặng trên vai nàng quá lâu.  

 

“Ngươi biết không? Chính nhờ xem túi hương của ngươi mà thế tử bảo chúng ta đuổi ngươi. Nếu không vì Thôi gia, Hầu phủ đã chẳng bị liên lụy và bị Hoàng thượng khiển trách! Hôm nay là ngày đại hỷ của thế tử và tiểu thư Tạ gia, ngươi đừng có ở đây gây phiền phức nữa!”  

 

Khi xưa, chính Hầu phủ chủ động kết thân với Thôi gia, mang theo vô số sính lễ. Vậy mà giờ đây, họ lại đổ lỗi rằng bị Thôi gia liên lụy.  

 

Một túi hương đen sì bị ném xuống trước mặt Thôi Tử Thư – đã bị đốt cháy thành tro tàn.  

 

A Đệ sốt ruột nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ: “A tỷ! Bọn chúng bắt nạt Tử Thư tỷ!”  

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y A Đệ: “Khoan đã, vẫn chưa đủ.”  

 

Vẫn chưa đủ để nàng tỉnh mộng.  

 

****

 

Từ nhỏ, ta đã hiểu rõ sự thật khắc nghiệt này. Mẹ ta từng bảo ta rằng Trần lão gia sẽ không bao giờ thừa nhận ta. Nhưng lúc đó, ta không tin, còn mắng bà là ác độc. Ta đã nhân lúc bà không để ý, chặn đường Trần lão gia khi ông trở về phủ.  

 

Mùa hè năm ấy, dưới tiếng ve kêu, Trần lão gia đã đá ta một cái, gọi ta là đồ xúi quẩy. Sau đó, ta bị người hầu trói lại, phơi giữa sân cả ngày. Đến khi mẹ cứu xuống, ta đã gần như kiệt sức.  

 

Từ đó, ta không bao giờ gọi ai là “cha” nữa.  

 

Lính gác thấy Thôi Tử Thư vẫn cầm túi hương mà không chịu đi, liền hung hăng đẩy nàng một cái. Nàng ngã sõng soài xuống vũng nước bẩn trong tiếng cười hả hê của bọn chúng.  

 

Ta thả tay A Đệ. “Đi đi.”  

 

A Đệ lao lên như một cơn gió: “Để xem các ngươi còn dám bắt nạt tỷ ta không!”  

 

Từ nhỏ, chúng ta đã quen bị đánh, nhưng khi lớn lên, A Đệ đã đủ sức đáp trả những kẻ ức h.i.ế.p mình.  

 

Nó xô ngã một tên lính gác. Một tên khác vừa xông tới, Thôi Tử Thư bỗng ném túi hương xuống đất, lao vào cắn chặt cánh tay gã.  

 

Cuối cùng, phải đến khi ta và A Đệ kéo ra, Thôi Tử Thư mới chịu buông miệng.  

 

Quản gia bước ra, mang theo lời nhắn mới từ thế tử. Hắn nói chỉ cần Thôi Tử Thư không còn quấy nhiễu nữa, chuyện gây rối ở cổng phủ ngày hôm nay sẽ không truy cứu.  

 

Thôi Tử Thư không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tên lính gác đang ngã sóng soài trên mặt đất. Đôi mắt đỏ au của nàng rực lên dữ dội: “Không được phép ức h.i.ế.p đệ đệ của ta!”  

 

20

 

Thôi Tử Thư tuyệt thực.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Vị tiểu thư cao quý và kiêu ngạo năm nào, sau ngày trở về từ tín Bác hầu phủ, không chỉ dáng vẻ trở nên nhếch nhác, mà cả tâm hồn cũng rệu rã, tan nát.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoc-nuong/11.html.]

 

Nàng tự nhốt mình trong phòng, quyết tâm tìm đến cái chết.  

 

A Đệ lo lắng cho nàng, nên mỗi bữa chúng ta đều mang thức ăn đến phòng nàng dùng chung.  

 

Mùa xuân vẫn còn se lạnh, thời tiết như vậy rất thích hợp để ăn lẩu.  

 

Hơi nóng phả lên hòa quyện với hương thơm ngào ngạt của thịt dê mới mổ từ nhà Lý thẩm. Món tương mè béo ngậy được mua từ tiệm dầu, dù chỉ có bắp cải làm rau ăn kèm, nhưng nhúng vào nồi nước lẩu cay nồng cũng đủ khiến người ăn ấm bụng và thỏa mãn.  

 

“Các ngươi ra ngoài ngay!”  

 

Thôi Tử Thư đã nhịn đói nhiều ngày, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn dán chặt vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.  

 

A Đệ cắn một miếng thịt dê, nhai nhồm nhoàm rồi đáp: “Không được đâu, A Tỷ bảo nếu tỷ c.h.ế.t thì bọn ta phải lo hậu sự cho tỷ.”  

 

“Ngươi!”  

 

Thôi Tử Thư tức đến nghẹn thở, phải đ.ấ.m n.g.ự.c mấy lần mới thở lại được. Ngón tay nàng run rẩy chỉ vào chúng ta: “Các ngươi cố ý chế giễu ta, phải không? Bây giờ trông ta thế này, các ngươi chắc hả hê lắm?”  

 

Ta thản nhiên đáp: “Đúng vậy, nếu không phải nhờ tỷ, Lý thẩm cũng chẳng nghĩ tỷ bệnh mà đem thịt dê tới bồi bổ.”  

 

Ta gắp một miếng thịt dê béo nạc vừa đủ, nhúng ngập trong nước lẩu cay rồi chấm vào tương mè, đưa lên miệng. Hương vị thật đậm đà và thỏa mãn.  

 

“Chết là dễ nhất, sống mới cần sức lực. Muốn sống thì phải ăn cho no.”  

 

Thôi Tử Thư nhìn ta, hơi thở gấp gáp.  

 

“Chết đói khó coi lắm. Ở Trần gia từng có kẻ phạm lỗi với lão gia, bị nhốt trong lồng và bỏ đói đến chết. Ta tận mắt thấy hắn chỉ còn da bọc xương, thậm chí có chỗ đã bị cắn nát. Họ bảo vì quá đói nên hắn tự cắn xé chính mình. Lúc chết, miệng vẫn há ra...”  

 

A Đệ nhớ lại cảnh tượng ấy, rùng mình một cái. Thấy vẻ mặt bàng hoàng của Thôi Tử Thư, nó cười khì: “Nhưng tỷ đẹp như vậy, dù c.h.ế.t đói cũng sẽ đẹp hơn kẻ kia.”  

 

Thôi Tử Thư nghiến răng ken két, từ trong cổ họng bật ra một giọng khàn khàn: “Ta muốn đưa Thôi gia trở lại huy hoàng như xưa!”  

 

21

 

Nàng siết chặt lấy tấm màn giường, đến nỗi lớp vải dày cũng bị rách.  

 

Có thể thấy nàng hận thù đến cực điểm, gương mặt méo mó như một gã đồ tể ngoài chợ.  

 

Nhưng cơn giận đó chẳng giúp ích được gì. Muốn khôi phục vinh quang không phải chỉ bằng những lời nói suông.  

 

“Dựa dẫm vào kẻ khác không bằng tự mình phấn đấu.”  

 

Thôi Tử Thư lấy lại bình tĩnh, rồi lạnh lùng hỏi: “Thế còn ngươi? Ngươi đã làm được gì? Vì sao chấp nhận để người khác định đoạt số phận như món hàng? Ngươi không muốn thay đổi sao?”  

Loading...