NGỌC SÁNG PHỦ BỤI - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-01 23:51:58
Lượt xem: 488
6
【Cô không thể gi//ết bọn họ.】Hệ thống, vốn luôn bình tĩnh, bỗng hét lên trong đầu tôi.
Tiếng hét khiến đầu tôi đau nhói.
'Đừng lo, tôi sẽ không gi//ết họ.'
Tôi sẽ không để tay mình vấy m.á.u và phải chịu đựng điều đó suốt đời.
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: 【Cô thấy đấy, Bùi Hằng yêu cô biết bao nhiêu, anh ta đã tìm đến tận thế giới này vì cô , nếu cô đồng ý, tôi sẽ mở ngay cánh cửa xuyên không cho các cô.】
Thấy tôi không đáp lại, hệ thống có phần tức giận.
【Cô thật lạnh lùng, chẳng lẽ cô không nhìn thấy tình cảm chân thành của anh ấy sao?】
Tôi cười mỉa: 'Anh là một hệ thống bắt cóc, nói gì đến chân tình? Nếu anh thương anh ta đến thế, sao không tự mình gả cho anh ta đi.'
Không ngoài dự đoán, luồng điện lại truyền khắp người tôi.
Nhưng lần này, tôi không còn đơn độc đối mặt với nó nữa.
Trở về nhà, tôi nói với Trình Tinh và Tề Thời Chương kể lại mọi chuyện với bố mẹ họ.
Cha mẹ chúng tôi mỗi người đều có những mối quan hệ riêng, tôi hy vọng họ có thể điều tra chuyện này.
Vì tôi không tin rằng hệ thống chỉ chọn mình tôi để làm người thực hiện nhiệm vụ công lược.
Tôi cũng không dám nghĩ rằng khi tôi bị mắc kẹt trong căn viện tối tăm đó, đã có bao nhiêu người khác cùng lúc chịu đựng đau khổ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoc-sang-phu-bui/chuong-6.html.]
Không biết có phải vì những lời nói hôm đó hay không, mà họ không còn đến quấy rầy tôi nữa, ngay cả hệ thống dường như cũng vì cạn kiệt năng lượng mà rơi vào trạng thái ngủ say.
Tôi cũng không muốn nghĩ đến những chuyện đó, mà bắt đầu chuẩn bị nhập học.
Tôi vốn nghĩ rằng trước ngày khai giảng sẽ không gặp lại Bùi Hằng và bọn họ, nhưng không ngờ một hôm tôi đưa Tề Ngọc đi chơi công viên.
Khi tôi đang hát bài hát tiếng Anh cho cô bé nghe, bỗng nhiên có một bóng dáng nhỏ bé lao tới, xô ngã Tề Ngọc.
'Đó là mẹ của ta! Bài hát này là mẹ hát cho ta nghe.'
Tề Ngọc đau đớn, tôi đau lòng đỡ cô bé dậy.
Tôi lạnh lùng hỏi: 'Cha của cậu đâu?'
Bài hát này đúng là tôi đã từng hát cho cậu bé nghe.
Lúc nhỏ, cậu thường khóc không ngừng, mỗi khi tôi hát một vài bài hát hiện đại cho cậu, đặc biệt là bài hát tiếng Anh này, cậu sẽ yên lặng ngay.
Sau đó, tôi nghe cậu than phiền: 'Mẹ đừng hát bài này nữa, Nguyệt tỷ tỷ nói đây là lời nguyền của mụ phù thủy. Người hát bài này sẽ bị thiêu sống, mẹ thì không sao, nhưng con không muốn bị thiêu c//hế//t.'
Bùi Thư Văn tức giận định lao tới, Tề Ngọc lập tức đứng dậy đẩy cậu ngã xuống đất.
'Anh trai tôi nói rồi, nếu còn ai dám gọi Châu Châu là 'mẹ', sẽ bị đánh gãy chân!'
'Ngươi, ngươi là con nhóc c//hế//t tiệt! Ta sẽ để cha ta gi//ết ngươi!'
Theo phản xạ, tôi tát cho cậu bé một cái và hỏi một cách tức giận: 'Cậu phát điên cái gì vậy?'
Cậu hoàn toàn sụp đổ, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ngồi trên mặt đất khóc lóc, vừa khóc vừa trách móc: 'Con mới là con của mẹ, tại sao mẹ lại bênh vực người ngoài! Hơn nữa, con nhóc c//hế//t tiệt này không có chút quan hệ m.á.u mủ nào với mẹ!'