Ngôi Sao Thầm Lặng Bên Cạnh Tôi - 11.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:18:26
Lượt xem: 252
Thầy chủ nhiệm và dì Tạ hóa ra đã ly hôn, và không ai trong trường biết Tạ Tinh Nguyên là con trai của thầy chủ nhiệm.
Khi cùng Tạ Tinh Nguyên trở về lớp, nhiều ánh mắt nhìn chúng tôi.
Đặc biệt là ánh mắt của Bùi Triết.
Dường như muốn khoan một lỗ trên người tôi vậy.
Tạ Tinh Nguyên đứng chắn trước tôi.
Cậu ấy nheo mắt, nửa cười nửa không.
"Bùi Triết có vẻ hơi không biết chấp nhận thua nhỉ."
"Cậu tưởng cậu thắng được thứ gì tốt sao?" Bùi Triết cười lạnh phản bác.
Tạ Tinh Nguyên nhún vai.
"Cậu thật sự rất dễ phát điên."
Tôi không nhịn được, phát ra một tiếng cười nhỏ.
Bùi Triết siết chặt nắm đấm, vẻ mặt âm trầm đến cực độ.
Có Tạ Tinh Nguyên bên cạnh, nếu có ai dám trêu chọc tôi như trước đây, tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã lập tức đáp trả.
Đúng là bậc thầy của những câu nói châm chọc.
Buổi tối khi đi dạo cùng mèo đen, cậu ấy lại đặc biệt dịu dàng và e thẹn, chẳng may chạm vào mu bàn tay tôi cũng đỏ mặt.
Thời gian trôi qua, trường tổ chức hội thao.
Lớp trưởng thể thao hùng hồn tìm người đăng ký.
"Tạ Tinh Nguyên, anh Tạ, đại ca Tạ, cậu là học sinh chuyên thể thao, giúp lớp chúng ta giành giải đi?"
Tạ Tinh Nguyên thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên.
Bị coi như không khí, nụ cười của lớp trưởng thể thao cứng đờ một lát, rồi vẫn giữ vẻ bình thản bước lên phía trước.
Đột nhiên, tờ đăng ký trong tay cậu ấy bị giật đi.
Ánh mắt Tạ Tinh Nguyên sắc lạnh: "Ai cho phép cậu ghi tên Sầm An Tâm vào?"
Không khí xung quanh dường như đông cứng trong chốc lát.
Tôi chưa hề đăng ký.
Lớp trưởng thể thao có chút chột dạ, quay đầu đi, thoáng liếc mắt với Bùi Triết.
Cậu ta nghiêm trang nói: "Sầm An Tâm lớn lên ở vùng núi, thể lực chắc chắn tốt hơn các bạn nữ khác, chạy 5000 mét chắc không thành vấn đề."
Tạ Tinh Nguyên khẽ cười, xé tờ đăng ký.
Nhìn lớp trưởng thể thao, cậu nói: "Tôi lại thấy cậu phù hợp hơn đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoi-sao-tham-lang-ben-canh-toi/11.html.]
"Đó là nhóm nữ, tôi không tham gia được!"
Tạ Tinh Nguyên nhìn cậu ta một lượt, giọng điệu thờ ơ.
"Thật sao? Nếu cậu không nói, chẳng ai nhận ra cậu là con trai đâu."
Mặt của lớp trưởng thể thao đỏ sậm như màu thịt chân giò kho.
Cậu ta không thể nào cởi quần ra để chứng minh mình là đàn ông được.
Ở trước mặt Tạ Tinh Nguyên, cậu ta chịu đựng sự bực bội lớn.
Bùi Triết đứng lên từ chỗ ngồi.
"Tạ Tinh Nguyên, cậu lấy quyền gì mà đến lớp chúng tôi chỉ trỏ?"
Tạ Tinh Nguyên khẽ nhướng mày.
"An Tâm là thần tượng của tôi, tôi đương nhiên không thể đứng ngoài chuyện này.
"Bùi Triết bảo vệ lớp trưởng thể thao đến vậy, chẳng lẽ cậu ta là thần tượng của cậu sao?"
Lớp trưởng thể thao nặng hơn 100 ký, đen đúa và mập mạp, vốn là đàn em của Bùi Triết. Cách nói của Tạ Tinh Nguyên rõ ràng là để châm chọc Bùi Triết.
Bùi Triết vốn không phải người có tính khí tốt, lập tức nắm tay xông lên đánh.
May là tôi đã chạy ra ngoài gọi thầy chủ nhiệm.
"Đánh nhau trong lớp tôi, cả hai đứa đều ra ngoài ngay."
Lớp trưởng thể thao ấm ức tố cáo: "Là Tạ Tinh Nguyên xúc phạm chúng em, cậu ấy coi thường chúng em!"
Tạ Tinh Nguyên chẳng chút sợ hãi, lười nhác giơ ngón giữa lên: "Nói thật nhé, ở đây ngoài thần tượng của tôi ra, đều là rác rưởi."
Một câu nói khơi dậy sự phẫn nộ, mọi người đồng loạt hô lên đòi thầy chủ nhiệm phân xử công bằng.
Thầy chủ nhiệm lườm Tạ Tinh Nguyên một cái.
Rồi nói câu mà lúc trước tôi bị bắt nạt, thầy từng nói.
"Quy định của trường là, học sinh tạm trú không thuộc sự quản lý của chúng ta.
"Mọi người hãy sống hòa thuận, đừng gây xung đột."
Cũng là những lời đó.
Nhưng lần này, trên mặt họ không còn vẻ đắc ý nữa.
Từng người đều cúi đầu như những quả cà bị sương đánh.
Nhân lúc thầy chủ nhiệm không chú ý, Tạ Tinh Nguyên giơ tay, lén lút làm ký hiệu "yeah" với tôi.
Tôi cúi đầu xuống.
Mắt tôi bỗng thấy nóng ấm.