Ngũ Tiểu Thư Giả Heo Ăn Thịt Hổ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:30:52
Lượt xem: 252
Bên trong là một cái hộp gỗ đã bong tróc sơn, ta mở ra, nhìn thấy số tiền chạy trốn mà mẫu thân đã dành dụm được, không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Mẫu thân vẫn luôn muốn chạy trốn, thậm chí vì mục tiêu vĩ đại này, đã ép buộc bản thân phải tiết kiệm chi tiêu, dành dụm được một khoản tiền lớn.
Dù sao người cũng là thiếp của Thừa tướng, nếu muốn tiết kiệm một chút, vẫn có thể làm được.
Mà số tiền này, bây giờ lại là vốn liếng báo thù của ta.
Đúng vậy, ta muốn báo thù, báo thù cho mẫu thân ta.
Cho dù kẻ thù này là phu nhân Thừa tướng, là muội muội của Đại tướng quân đương triều, cho dù kẻ thù này là phụ thân ta, là vị Thừa tướng hiện đang rất được sủng ái.
Phủ Thừa tướng Giang gia bề ngoài hào nhoáng, kỳ thực bên trong đã sớm mục ruỗng như có giòi bọ sinh sôi, thật ghê tởm.
Trong lòng đã có tính toán, ta rút ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Mẫu thân thường xuyên dạy ta không nên để lộ tài sản ra ngoài.
Mẫu thân không còn nữa, nơi này chỉ có mình ta, nếu ta trực tiếp lấy ra một trăm lượng, đối với tình cảnh hiện tại của ta là vô cùng bất lợi.
Ta biết không nên lộ tài sản sớm như vậy, nhưng ta không còn cách nào khác, không thể để mặc t.h.i t.h.ể mẫu thân bị vứt ngoài đồng hoang.
Ta nhanh chóng mở cửa, Hồng Nhi vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn như ngày thường, chỉ là ánh mắt nhìn ta rõ ràng mang theo sự thương hại.
Nực cười, thương hại?
Sẽ có một ngày, người ngoài nhìn vào cũng sẽ thương hại phủ Thừa tướng này.
Nghĩ đến đây, ta bước ra khỏi cửa, đi về phía thư phòng của phụ thân.
Nếu ta muốn ra ngoài, phải được sự cho phép của phụ thân.
Trên đường đi, khắp nơi đều là những lời chỉ trỏ bàn tán của hạ nhân, bọn họ không sợ ta, bởi vì ta là thứ xuất, hơn nữa còn không được sủng ái, mẫu thân đã mất.
Ta biết bọn họ đang nói gì, không ngoài chuyện mẫu thân ta c.h.ế.t thảm, thân thể bị chia lìa, không khác gì phạm nhân bị xử trảm.
Mẫu tử ta chưa bao giờ muốn tranh đoạt sủng ái của phụ thân, luôn an phận thủ thường sống những ngày tháng bình yên, chúng ta đã đã làm sai điều gì, mẫu thân ta đã làm sai điều gì?
Nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang chiếu lên thềm sân viện.
Đến cửa, nhìn thấy hộ vệ thân cận của phụ thân đang đứng gác, bèn bước lên phía trước mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngu-tieu-thu-gia-heo-an-thit-ho/chuong-5.html.]
"Làm phiền thông báo một tiếng, nói là ta đến rồi."
Hộ vệ có vẻ do dự, nhưng thấy sắc mặt ta không tốt, lại nghĩ đến chuyện mẫu thân ta qua đời, bèn xoay người vào trong thông báo.
Ta nhìn bóng lưng hộ vệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Không lâu sau, hộ vệ kia liền đi ra, ra hiệu cho ta đi vào.
Nghe vậy, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước chân vào trong.
Thư phòng của phụ thân ta rất ít khi đặt chân đến, cơ bản đều là khi nào ông ấy hứng thú, cho gọi các ca ca muội muội cùng đến, ta mới đến.
Như lần này là tự chủ động đến, đúng là lần đầu tiên trong đời ta.
Trong thư phòng, vẫn là mùi thơm nhàn nhạt của gỗ đàn hương, chỉ là lần này lại lẫn thêm một chút hương trà.
Ngửi một cái liền biết là trà ngon, chắc là có khách quen đến. Ta cúi đầu, quay về phía vị trí quen thuộc, cất tiếng gọi:
"Phụ thân." phụ thân ta còn chưa lên tiếng, một giọng nam nhân xa lạ đã vang lên trong phòng.
"Đây chính là vị Ngũ tiểu thư mà hạ nhân nhà ngươi vừa mới bàn tán sao?"
Ta nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu lam nhạt, đang nhìn ta.
Ánh mắt chạm nhau, ta liền có ấn tượng đầu tiên về hắn.
Đôi mắt của hắn trong veo sâu như biển, tựa như chưa từng bị vấy bẩn bởi bất kỳ thứ ô uế nào trên thế gian này, ngay cả tâm tư giấu kín tận đáy lòng ta tưởng chừng như cũng bị hắn nhìn thấu.
Chỉ một cái liếc mắt, ta liền có chút chột dạ vội vàng cúi đầu xuống, vị này, chắc hẳn chính là vị khách quý kia rồi. Thái độ của phụ thân có chút nịnh nọt, mất đi vẻ uy nghiêm thường ngày trước mặt chúng ta, ta theo bản năng nghĩ, thân phận của người này quả nhiên không thấp.
"Quả thật là tiểu nữ, còn không mau hành lễ với Tam hoàng tử." Thấy ta không hành lễ, phụ thân vội vàng lên tiếng chữa cháy.
"Tam hoàng tử, tiểu nữ không hiểu quy củ, mong ngài thứ lỗi, đám hạ nhân nhiều lời, hạ quan nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt."
Ông ấy nói như vậy đương nhiên không phải vì ta, mà là sợ sự thất lễ của ta ảnh hưởng đến chính con đường quan lộ của ông ấy.
Dù sao ta và ông ấy là phụ tử, nữ nhi không được dạy dỗ, là lỗi của phụ thân.
Mà chỉ từ giọng điệu chán ghét của phụ thân và thái độ của Tam hoàng tử, ta liền biết hôm nay ta có thể vào đây, nhất định là do nguyên nhân từ Tam hoàng tử.
Nhất định là Tam hoàng tử khi đến phủ, nghe thấy hạ nhân bàn tán chuyện của ta, khiến hắn chú ý, vừa lúc lại nghe thấy ta xin gặp, cho nên mới bảo phụ thân cho phép ta vào.
Còn những gì hạ nhân bàn tán, không cần nghĩ cũng biết là chuyện mẫu thân ta c.h.ế.t thảm như nào.