Người bỏ rơi tôi, tôi không níu giữ - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-04 13:24:56
Lượt xem: 486
"Vậy tại sao lại giấu ảnh chụp chung với cô ta trong ví?"
Sắc mặt Quý Thần trắng bệch: "Cái, cái gì?”
“Tôi thấy được, anh cẩn thận cất giấu tình yêu.”
Đó vốn là ảnh chụp chung của ba người, Quý Thần, Diệp Linh và bạn trai của Diệp Linh. Nhưng hắn che bạn trai Diệp Linh lại, thoạt nhìn giống như là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Nhìn thấy tấm hình kia, tôi mới đột nhiên nhận ra, tình cảm tối tăm của hắn không dám để cho người khác biết.
Tất cả đều có dấu vết để lần theo, mỗi lần có Diệp Linh ở đây, Quý Thần luôn hướng ánh mắt về phía cô ta, hắn có thể nói ra sở thích và thói quen của Diệp Linh.
Trong tang lễ sau khi bạn trai Diệp Linh bất ngờ qua đời, tôi từng vô tình bắt gặp hắn và Diệp Linh ôm nhau, hai người đều đỏ mắt thâm tình nhìn đối phương, tiếc nuối và đau lòng trong mắt hắn đều là châm chọc cực lớn đối với tôi.
Buồn cười chính là, tôi làm sao có thể ngu xuẩn như vậy, bị lời nói dối trăm ngàn chỗ hở của hắn lừa gạt, cũng lừa mình dối người tin tưởng rằng hắn yêu tôi. Tôi đã phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình.
“Không phải, không phải. Đó đều là chuyện trước kia, sau này anh chỉ thích em.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn không dám thừa nhận, nhưng tôi cũng không muốn tin hắn nữa: “Quên đi, thâm tình của anh làm tôi ghê tởm, anh cút đi.”
10
Da mặt Quý Thần dày đến mức tôi không thể tin được, vốn dĩ chúng tôi còn có thể kết thúc trong thể diện, nhưng sự chuyên chế và bá đạo của hắn vượt qua tưởng tượng của tôi.
Hắn hoàn toàn làm hao tổn hết tình cảm của tôi đối với hắn, sau khi vết thương của tôi dần chuyển biến tốt đẹp, tôi cũng đang nghĩ cách rời khỏi nơi quỷ quái này.
Lấy cứng đối cứng với Quý Thần không được, tôi phải tìm cơ hội lấy được điện thoại di động để liên lạc với bên ngoài.
Để Quý Thần buông lỏng cảnh giác, tôi dần dần thay đổi thái độ đối với hắn, cũng gật đầu đồng ý sẽ giữ đứa bé này lại.
Hắn vô cùng vui vẻ, cẩn thận vuốt bụng tôi, tràn đầy chờ mong: "Con ngoan, con nhất định phải bình an khỏe mạnh mà lớn lên, cha rất yêu con, cũng rất yêu mẹ con."
Tôi nhắm mắt lại, không đáp lại hắn.
Cuối cùng tôi cũng đợi được cơ hội, thừa dịp Quý Thần ngủ say lấy được điện thoại di động của hắn, liên lạc với bạn thân của tôi, nói hoàn cảnh hiện tại và địa chỉ của tôi cho cô ấy, tìm kiếm sự giúp đỡ của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-bo-roi-toi-toi-khong-niu-giu/4.html.]
Bạn thân rất nhanh trả lời tin nhắn của tôi, cuối cùng tôi cũng yên lòng, xóa bỏ lịch sử trò chuyện, ngủ tiếp.
Lúc bạn thân Trương Hân cùng cảnh sát xông vào phòng bệnh, Quý Thần ngây ngẩn cả người.
“Trương Hân, cô làm gì vậy?”
“Anh khống chế tự do của Nguyệt Nguyệt, tôi đương nhiên là tới cứu cô ấy, anh là đồ khốn nạn, mau tránh ra.”
Quý Thần bị đẩy ra, thấy tôi bình tĩnh không chút thay đổi, rốt cuộc cũng kịp phản ứng: “Không được, cô không thể đưa Nguyệt Nguyệt đi, vết thương của cô ấy còn chưa khỏi, bệnh viện nhà tôi có thể trị liệu tốt nhất cho cô ấy! Cô ấy đã có con của tôi.”
Quý Thần xông tới, gần như khẩn cầu nhìn tôi. Mặc dù hắn cố gắng duy trì bình tĩnh, tôi lại nhìn thấy được sự hoảng hốt của hắn.
“Quý Thần, anh xem, cũng không phải tôi không thể rời khỏi anh, chỉ cần tôi muốn đi, anh cũng không ngăn được.”
“Nguyệt Nguyệt, cầu xin em.”
Hắn đỏ mắt, tôi biết hắn đang sợ cái gì. Chỉ cần tôi rời khỏi đây, hắn không giữ được tôi, cũng không giữ được đứa nhỏ này, càng không bảo vệ được bạch nguyệt quang Diệp Linh của hắn.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn sụp đổ, đẩy tay hắn ra, ngồi lên xe lăn Trương Hân đã chuẩn bị, cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
11
Sau khi rời khỏi đó, tôi không chút do dự tố cáo việc Diệp Linh phóng hỏa, Quý Thần bao che cô ta, hơn nữa còn có ý đồ hạn chế tự do cá nhân của tôi cho cảnh sát.
Sau khi phẫu thuật cấy da xong, cơ thể tôi vô cùng yếu, theo đề nghị của bác sĩ, chỉ có thể chờ cơ thể chuyển biến tốt hơn một chút rồi mới làm phẫu thuật.
Đối với người bị bỏng nghiêm trọng ở hai chân mà nói, trị liệu giai đoạn đầu chỉ là bước đầu tiên, sau khi xuống đất phục hồi hai chân lại là một vòng khiêu chiến mới.
Mỗi một bước, da thịt dính liền giống như lại nứt ra, lúc bị bỏng, cơ bắp hai chân đã biến dạng nghiêm trọng, dính liền cùng một chỗ, mà nằm trên giường lâu ngày đã làm cho chân không có đủ sức lực chống đỡ thân thể đứng thẳng, chứ nói gì đến chuyện đi lại chạy nhảy.
Mỗi một bước đi trên mặt đất, đau đớn không phải là thứ đáng sợ nhất, mà là sợ hãi trong lòng mình không tin tưởng bản thân có thể đi lại giống như một người bình thường.
Tuy rằng chắc chắn không có cách nào trở lại dáng vẻ ban đầu, nhưng nếu như thành một người tàn phế, sau này tôi nên làm gì bây giờ?