Người Cầm Bút - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-23 07:20:48
Lượt xem: 1,092
Lúc đầu ta nghi ngờ nàng là người cầm bút, sau khi thăm dò vài lần, ta phát hiện nàng quá ngu ngốc.
Ba năm này, triều đình ta hàng năm đều dâng cống phẩm số lượng lớn cho Bắc Địch, gần như trở thành nước chư hầu của Bắc Địch.
Ô Lặc Hoài chinh chiến khắp nơi, cái tên của hắn ở kinh thành có thể dọa trẻ con nín khóc.
Tô Lạc Lạc sắp gả cho thái tử, ta hỏi mệnh thư:
"Tô Lạc Lạc không phải người cầm bút, cuối cùng ngươi là ai?"
Mệnh thư hiện lên câu trả lời:
"Gả cho thái tử, thì ngươi sẽ biết."
Vì vậy vào đêm trước ngày Tô Lạc Lạc xuất giá, ta đã rạch mặt nàng.
Vết thương rất sâu, cả đời này nàng sẽ có một vết sẹo xấu xí.
Với một vết sẹo như vậy, ta xem Ô Lặc Hoài còn yêu nàng thế nào?
Mệnh thư chỉ nói để ta làm thái tử phi, chứ không nói không cho ta động vào Tô Lạc Lạc.
Ngày xuất giá, ta nhìn màu đỏ khắp nơi nhưng không hề vui mừng.
Gả thì gả thôi, dù sao người thái tử muốn cưới cũng chỉ là đích nữ Tướng phủ.
Đêm động phòng, ta vẫn chưa đợi được thái tử.
Thật sự quá mệt mỏi, ta dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Ta bị một cái tát đánh thức.
Có người túm lấy tóc ta, đập đầu ta vào góc bàn.
Ta lại bị ném xuống đất, có người điên cuồng đạp vào bụng và n.g.ự.c ta.
"Con tiện nhân! Ngay cả thủ cung sa cũng không còn, còn dám gả cho bổn thái tử!"
Ta nhịn đau đớn, nhìn thấy người đạp ta, say khướt, mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt dữ tợn.
"Người đâu, đưa roi đây!"
Một nữ nhân cười đưa cho hắn một chiếc roi, trên đó có đầy gai sắt.
Ta run rẩy, lùi về phía góc tường.
Hắn vừa tức giận vừa vui mừng, vung roi quất xuống, dường như tiếng kêu thảm thiết của ta mang lại cho hắn sự khoái cảm tột độ.
Ta bò về phía cửa, hắn cười điên cuồng kéo ta về, một trận đòn độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-cam-but/chuong-11.html.]
Ta đã khản cả giọng.
Nữ nhân đó dựa vào thái tử, giọng điệu nũng nịu:
"Thái tử phi muốn diện kiến thánh thượng, đánh quá thì không tốt đâu?"
Thái tử vuốt ve tay nàng ta:
"Nãi nương, Phỉ Nhi không đánh mặt nàng ta, không nhìn ra đâu."
Người phụ nữ đó chính là nãi nương (vú nuôi) của thái tử, Uyển Nương, nàng ta cầm khăn tay cười nhẹ.
"Phỉ Nhi hôm nay vẫn đến phòng nãi nương, bổn thái tử nhìn thấy tiện nhân này là thấy ghê tởm."
Ta bị nhốt trong phòng, mỗi ngày thái tử đều đánh ta một trận, chỉ không đánh mặt ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn nói hắn thương xót khuôn mặt mỹ nhân này.
Vài ngày sau, hắn nói sẽ đưa ta đi dự tiệc.
Uyển Nương đưa cho ta một đôi giày, bảo ta thay vào.
Ta biết nàng ta không có ý tốt, quả nhiên trong giày có một đống mảnh sứ vỡ.
Ta định vứt xuống, nàng ta nói:
"Thái tử phi, đây là đôi giày thái tử chọn cho người. Hậu quả không đi, người biết mà."
Ta nghiến răng, đi vào, cơn đau nhói ập đến.
Mảnh vỡ tuy nhỏ nhưng mỗi bước đi, nó lại đ.â.m sâu hơn vào thịt.
Đôi cẩu nam nữ này, đợi ta trở thành người cầm bút, chắc chắn sẽ công bố chuyện xấu xa của các ngươi cho thiên hạ biết, để các ngươi thân bại danh liệt.
Trên tiệc, ta ngồi sau Triệu Phỉ, cúi đầu.
"Bắc Địch tiểu khả hãn đến!"
Ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Lặc Hoài.
Hắn từ bên ngoài đi vào, cao lớn vạm vỡ, đối lập hẳn với Triệu Phỉ mục nát đồi trụy.
Ba năm không gặp, hắn đã mất đi vẻ trẻ con, sát khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn mang đao vào cung, thế mà chẳng có ai dám ngăn cản.
Ta vội cúi đầu, sợ hắn sẽ nhận ra ta.