Người Cầm Bút - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-23 00:18:59
Lượt xem: 2,049
Ta đẩy Tô Lạc Lạc về phía binh lính. Sau đó bị bán đến Bắc Địch.
Đến khi chúng ta đến biên giới Bắc Địch, có một cô bé bị bệnh rất nặng, ta cho cô bé uống thuốc, trước khi c h ế t, cô bé cầu xin ta chăm sóc chú thỏ nhỏ của mình.
Nhìn đống bẩn thỉu đó, ta thấy ghê tởm, định từ chối thì bọn cướp đã đến.
Chúng đốt phá, g i ế t chóc, cướp bóc.
Một tên cướp miệng đầy răng vàng xoa xoa đũng quần, đi về phía ta.
Ta mở mệnh thư ra, phát hiện chữ "bị làm nhục đến c h ế t" đã khô mực.
Hắn đá vào n.g.ự.c ta, xé rách váy ta.
Đột nhiên, ta liếc thấy trên sườn đồi xa xa dường như có một đội quân đứng đó, lạnh lùng nhìn thảm kịch ở đây.
Lúc này, trên sách hiện ra một dòng chữ.
"Lần đầu tiên Ô Lặc Hoài nhìn thấy Tô Lạc Lạc, nàng đang ôm một chú thỏ nhỏ, cầu xin hắn cứu chú thỏ nhỏ của nàng."
Chú thỏ nhỏ? Tại sao trên sách lại đột nhiên xuất hiện Ô Lặc Hoài, vị vua tương lai của Bắc Địch? Ta không kịp suy nghĩ, cố gắng giãy dụa, chạy về phía cô bé.
Cô bé đã tắt thở, ta bế chú thỏ nhỏ lên, định chạy đi thì lại bị bắt lại.
Hai tên cướp giữ chặt ta, cắn và l.i.ế.m vào cổ ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Còn ta vừa giãy dụa, vừa ôm chặt chú thỏ nhỏ trong lòng.
Ngay khi quần áo ta sắp bị chúng lột sạch, một luồng kiếm quang lóe lên, cổ hai tên đó gần như bị c.h.é.m đứt, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.
Hai tên cướp ngã xuống, một thiếu niên cưỡi ngựa nhìn xuống ta, phía sau là muôn vàn ánh sáng.
Ủng dài, quần cưỡi ngựa, trang phục hoa lệ của Bắc Địch thêu hình chim ưng.
Ngũ quan thanh tú, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày rậm, đầy vẻ hoang dã và hung dữ.
Sức trẻ căng tràn của thiếu niên khiến khí chất sắc bén của hắn thêm phần dịu dàng.
Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài.
Ta nhớ lại cảnh hắn gặp Tô Lạc Lạc lần đầu trên mệnh thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-cam-but/chuong-4.html.]
"Thiếu nữ ngẩng mặt lên, vẻ ngây thơ, cẩn thận hỏi hắn có thể cứu chú thỏ nhỏ của nàng không."
Ma xui quỷ khiến, ta ôm chặt chú thỏ, mở miệng hỏi:
"Ngươi có thể...... cứu chú thỏ nhỏ của ta không?"
Trên mệnh thư, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, thay vào đó là Tô Vân Kỳ.
Trở thành lần đầu ta gặp Ô Lặc Hoài.
Ta vì đóng giả Tô Lạc Lạc mà khiến Ô Lặc Hoài mềm lòng, trở thành nô lệ của hắn.
Ô Lặc Hoài dẫn theo kỵ binh Vương trướng đi ngang qua, nhìn thấy một đám cướp đang cướp bóc.
"Hắn tin vào quy luật tự nhiên của kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, những tên cướp là một bầy linh cẩu, tham lam đê tiện nhưng hắn không muốn can thiệp.
Nhưng hắn nhìn thấy một thiếu nữ.
Hắn nhìn thấy những con linh cẩu xấu xí đó nằm trên người nàng, sắp chia nhau thân thể trắng trẻo như trăng của nàng, nàng khóc lóc, ôm chặt chú thỏ trong lòng.
Hắn nắm chặt roi ngựa trong tay."
Chú thỏ đó c h ế t rồi, khi Ô Lặc Hoài nhìn sang, ta cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Quay người, trên mặt ta lại lạnh tanh, tùy tiện ném chú thỏ đi, dùng khăn tay lau tay.
Sau đó, mỗi khi số phận sắp xếp những tình tiết thuộc về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc, ta sẽ tranh thủ lúc mực chưa khô, thay thế Tô Lạc Lạc, hoàn thành những tình tiết đó.
Ta giả vờ không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, giả vờ thích động vật nhỏ, thích cười, tính tình hoạt bát.
Ta càng giả vờ là muội muội cùng cha khác mẹ, "Tô Lạc Lạc" càng bị "Tô Vân Kỳ" thay thế, nét mực về kết cục thảm thương của ta càng nhạt.
Cho đến một ngày, trên mệnh thư xuất hiện một dòng chữ:
"Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài mây mưa cùng nhau."
Chỉ cần ta thay thế Tô Lạc Lạc, ân ái cùng Ô Lặc Hoài, là có thể thay đổi kết cục.
Nhưng ta chưa xuất giá, lại mất đi trinh tiết, sau này biết phải làm sao?
Ta phải quyến rũ hắn.