NGƯỜI CHỒNG NHU NHƯỢC - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-03 14:01:09
Lượt xem: 304
7
Thấy tôi không nói gì, sắc mặt anh ta thay đổi.
"Dù sao thì anh cũng không đồng ý ly hôn đâu. Em nghĩ ly hôn bây giờ là chuyện dễ dàng sao? Chỉ riêng thời gian chờ ly hôn thôi đã là 30 ngày, trong thời gian đó, chỉ cần anh không đồng ý thì em đừng hòng ly hôn được."
Ngày hôm sau, sáng sớm tôi nhận được tin nhắn từ viện trưởng thông báo rằng Trương Kỳ đã bị đình chỉ công tác. Điều này đối với tôi là một tin tốt, nhưng vào buổi chiều cùng ngày, tôi lại bị triệu tập lên văn phòng hiệu trưởng.
Sáng hôm đó, tin đồn về việc tôi đánh đập học sinh đã lan truyền khắp trường như cơn lũ dữ, chỉ trong vòng nửa ngày.
Điều đáng sợ hơn nữa là nguồn gốc của tin đồn xuất phát từ chính học sinh trong lớp tôi.
"Hiện giờ, tin đồn này đã đến tai các phụ huynh. Nhiều người rất bất mãn về việc này. Tôi biết cô là người thế nào, nhưng điều quan trọng bây giờ là chứng minh sự trong sạch của cô."
"Hiệu trưởng, tôi nghĩ ai đưa ra cáo buộc thì người đó phải chứng minh..."
Lời tôi còn chưa kịp dứt, tiếng bảo vệ từ ngoài cửa vang lên.
Người bảo vệ nói rằng có một nhóm lớn phụ huynh học sinh đã đến yêu cầu nhà trường đuổi việc tôi.
Một người phụ nữ trung niên xông vào với vẻ hùng hổ.
Bà ta giơ điện thoại lên trước mặt tôi.
Một đứa trẻ có tên WeChat là Trương Khắc đã đăng trong nhóm lớp:
"Cô giáo Chu hôm nay lại đánh con nữa, có phải vì con là con của một gia đình đơn thân không?"
Lật xuống dưới là những bức ảnh chụp vết bầm tím trên người cậu bé.
Với những bức ảnh và lời lẽ trực tiếp buộc tội như vậy, nhóm lớp lập tức trở nên náo loạn.
Bố của Hứa Minh Châu: "Trời đất, đây là do cô giáo làm thật sao? Mới học lớp hai mà ra tay tàn nhẫn vậy?"
Mẹ của Chu Vân: "Lớp 2-3, con gái tôi cũng học trong lớp này. Tôi phải hỏi xem con gái mình có bị đánh đập không..."
Người phụ nữ trung niên túm lấy cổ áo tôi và gào lên: "Con gái tôi cũng học trong lớp của cô. Tôi tuyệt đối không cho phép một giáo viên như cô tiếp tục dạy học."
Nói xong, bà ta tát tôi một cái thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-chong-nhu-nhuoc/chuong-7.html.]
Tôi bị cái tát bất ngờ làm choáng váng.
Đang bàng hoàng, thì họ đã gọi phóng viên và nhiếp ảnh gia đến, và những chiếc máy ảnh HD đã trực tiếp chĩa vào mặt tôi.
"Nào, để mọi người thấy rõ mặt mũi của cô giáo ác quỷ này. Chụp rõ ràng rồi đăng lên mạng."
"Tôi giao con cho nhà trường không phải để nó chịu khổ. Hôm nay cô đã đánh con của người khác, ai biết được ngày mai cô sẽ đánh con của tôi."
"Đánh đập học sinh, tình tiết nghiêm trọng, phải đuổi ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ cho truyền thông phanh phui chuyện này."
Tôi ôm lấy khuôn mặt đang nóng rát, hét lên với người phụ nữ trung niên:
"Bà là ai? Chuyện còn chưa rõ ràng, sao bà dám đánh người."
Tôi giận dữ quát lên:
"Chỉ dựa vào mấy lời nói của học sinh và vài bức ảnh mà kết tội tôi đánh đập học sinh, điều này hoàn toàn là vu khống. Trẻ con mới 7-8 tuổi, chưa đủ khả năng phân biệt đúng sai, nếu vậy thì chúng ta nên báo cảnh sát đi."
Người phụ nữ trung niên với khuôn mặt đầy thịt chẳng tỏ ra bận tâm: "Cô tưởng tôi không biết pháp luật à? Chúng tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi!"
20 phút sau, cảnh sát đến nơi.
Hai cảnh sát nhìn tôi và nói: "Hãy kiểm tra camera giám sát."
Mỗi trường tiểu học ở Trung Quốc đều được trang bị camera HD, hiệu trưởng lập tức điều hình ảnh giám sát từ lớp học của tôi.
Camera cho thấy tôi luôn tuân thủ quy tắc và không hề có bất kỳ hành động đánh đập nào với học sinh.
Bằng chứng thực tế có giá trị hơn nhiều so với những lời nói của trẻ con.
Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu từ bỏ: "Có lẽ cô ta đã ra tay ở nơi không có camera. Bây giờ ai lại dại dột mà làm chuyện xấu dưới camera nữa."
Vì có liên quan đến người thứ ba, hiệu trưởng đã gọi Trương Khắc đến trước mặt mọi người.
Tôi cầm điện thoại của hiệu trưởng, ngồi xuống trước mặt Trương Khắc.
"Nói cho cô biết, vết thương trên tay con là từ đâu mà có."
Trương Khắc lặng lẽ nhìn xuống đất, không nói một lời.