NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:05:48
Lượt xem: 484
3.
Sau này, tôi và Cố Hựu Thần ít khi có dịp gặp lại nhau, lần gặp lại sau này hoàn toàn là do cô bạn thân tuyên bố giới thiệu em trai mình cho tôi.
Tôi cứ nghĩ cô ấy đang đùa, ai lại đi giới thiệu một cậu em đang làm bài tập, còn chờ tôi dẫn đi ăn KFC cơ chứ.
Kết quả là khi Cố Hựu Thần bước vào, tôi suýt nữa thì bị sặc nước trái cây.
Có lẽ là do thế giới này quá nhỏ bé rồi.
Cô bạn thân của tôi còn vui vẻ nói: “Em trai mình học cùng trường với cậu đấy, nhưng không cùng khoa thôi.”
Tôi: “...”
Lần này, Cố Hựu Thần lại trực tiếp làm thay đổi gu thẩm mỹ của tôi.
Vẫn là áo sơ mi trắng nhưng khí chất đã trở nên chín chắn, vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể khiến người ta không thể rời mắt khỏi đôi chân dài của anh.
“Cậu thấy đẹp trai không?”
Cô bạn thân nhướng mày đầy tự đắc.
Tôi không dám trả lời, bởi vì Cố Hựu Thần đã ngồi xuống phía đối diện với tôi.
Khi nhìn thấy tôi, anh dừng lại hai giây, ánh mắt không chút d.a.o động, cực kỳ lạnh lùng: “Chào chị.”
Tôi: “...”
Có lẽ vì không chịu nổi thái độ của anh.
Nên khi về nhà tôi tuyên bố rằng mình thích Cố Hựu Thần, nhờ cô bạn thân nghĩ cách giúp tôi chinh phục anh, sau đó cô ấy đưa ra một kế sách - kết hôn giả.
Nghe thật là phi lý.
Nhưng Cố Hựu Thần lại đồng ý rất nhanh chóng, tôi rất ngạc nhiên, cũng vì vậy nên cứ tưởng anh có chút tình cảm với tôi.
Tuy nhiên, sự thật là vì anh đang bị gia đình hối thúc đến mức không còn cách nào khác.
Tôi không khỏi tức giận, nghĩ mãi không ra rốt cuộc anh ta không ưng điểm nào của tôi chứ?
Tôi thật sự rất tức giận.
Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình đầy khí thế chinh phục Cố Hựu Thần như sau: bản thân vung roi nhỏ, như một hiệp sĩ đánh bại rồng, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Nhưng tưởng tượng thì luôn luôn phong phú, thực tế lại trái ngược hoàn toàn.
Hôn nhân là giả, chỉ có giấy kết hôn là thật.
Trên pháp lý thì chúng tôi là vợ chồng nhưng Cố Hựu Thần chưa bao giờ có ý thức thực hiện nghĩa vụ của một người chồng cả.
Ngược lại, Cố Hựu Thần cứ dùng tiền để kiểm soát hành vi của tôi, ban đầu tôi nghĩ do anh có tính trẻ con nên nhường nhịn anh ấy, nghĩ rằng sớm muộn gì anh cũng không còn khả năng mua được những thứ đó.
Tuy nhiên, nhường nhịn mãi tôi mới phát hiện anh thực sự rất giàu, giàu hơn cả những gì người ta đồn thổi hồi ở trường...
4.
Sự thật chứng minh rằng, anh ấy cũng rất đam mê kiếm tiền, đến giờ này mà vẫn đang làm việc, còn thường xuyên làm đến khuya rồi ngủ luôn trong phòng làm việc.
Tôi cảm thấy bản thân mình bây giờ trông rất thảm hại, nhưng không thể biểu lộ quá rõ ràng được.
Nếu không thì giống như tôi còn đang rất thích anh ấy vậy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-2.html.]
Sau một lúc do dự, tôi vội vàng vào phòng tắm mặc chiếc váy ngủ mình ưa thích nhất, quyết định đóng vai một người vợ hiền mang sữa nóng đến phòng làm việc cho anh ấy.
Nhưng vừa mở cửa, Cố Hựu Thần đã hơi ngẩng đầu ra hiệu cho tôi đi ra ngoài.
Tôi gật đầu chỉ vào ly sữa, bước tới gần anh ấy.
Trong máy tính vang lên tiếng báo cáo công việc của nhân viên bằng ngôn ngữ mà tôi không hiểu, chắc là một cuộc họp quốc tế.
Có lẽ là do ánh đèn làm tác động, lông mi dài của Cố Hựu Thần càng làm cho đôi mắt kia trở nên vô cùng cuốn hút, vẻ mặt chuyên chú của anh ấy thực sự khiến tôi c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.
Bất giác, tôi nảy ra ý nghĩ xấu, đưa chân chạm nhẹ vào chân của anh ấy.
Cố Hựu Thần cầm ly sữa, ánh mắt thoáng lướt qua mặt tôi, yết hầu khẽ di chuyển, từ từ uống sữa.
Tiếng nói trong máy tính vẫn phát ra không ngừng.
Tôi vô tội nhìn Cố Hựu Thần cho đến khi anh ấy uống hết ly sữa, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Cạch.
Cùng với cái bấm nút của anh ấy, cuộc họp tạm dừng.
Tôi nhếch môi thầm vui mừng trong lòng, chuẩn bị trêu chọc anh ấy thêm chút nữa thì anh đột ngột giẫm lên dép của tôi.
“Này! Anh làm gì thế!”
Tôi ngạc nhiên, ngón chân ngượng ngùng cọ đất.
Cố Hựu Thần ngẩng đầu nhìn tôi: “Em chạm chân tôi làm gì?”
Tôi: “?”
Tôi siết chặt góc bàn, không ngờ không những không quyến rũ được anh ấy mà còn bị anh mắt đối mắt nhìn qua, khiến tôi cảm thấy thêm phần xấu hổ.
“Anh…”
“Hửm?”
Cố Hựu Thần liếc nhìn với vẻ mặt nghiêm túc, chờ đợi câu trả lời hợp lý từ tôi.
“Chân tôi… bị chuột rút.”
Khóe miệng tôi co giật, thầm mắng anh ấy là kẻ ngốc không hiểu ý tứ, gằn nói từng chữ một: “Có thể trả dép lại cho tôi không?”
Giây tiếp theo, ngón chân của Cố Hựu Thần khẽ động đậy, động tác gọn gàng đá đôi dép đến trước chân tôi: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Tôi: “...”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên, không muốn nói thêm, mang dép chuẩn bị rời đi, nhưng đến cửa lại không nhịn được ngoảnh lại nhìn anh ấy.
“Diệp tiểu thư.”
“Hửm?”
Tôi mỉm cười nhìn Cố Hựu Thần.
Anh ấy chống tay lên trán nhìn máy tính như đoán trước được tôi sẽ dừng lại, điềm tĩnh nói: “Phòng ngủ là của em. Phòng làm việc là của tôi. Lần sau chưa được phép xin em đừng vào.”
Tôi: “?”
Bàn tay đang nắm cửa của tôi bị thái độ lạnh lùng của anh ấy làm cho cứng đờ, cảm giác hàm răng sau của tôi sắp bị mài nát nhưng chỉ có thể cười nói: “Được. Tôi biết rồi. Xin lỗi đã làm phiền.”
Tuy nhiên, khi cửa vừa đóng lại, nụ cười trên môi tôi lập tức tan biến.