Người Là Tình Ca - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:12:01
Lượt xem: 34
28
Tôi đã sắp xếp lịch trình để tận hưởng thời gian bên Chu Ngưỡng Chỉ.
Ngày hôm sau, quản lý liên tục gọi điện cho tôi, nói rằng có một buổi biểu diễn bất ngờ, cần tôi phải bay đến một thành phố ven biển nào đó.
Tôi không muốn đi.
Nhưng khi tôi ngắt điện thoại lần thứ năm, Chu Ngưỡng Chỉ đến trước mặt tôi.
“Hãy đi đi, công việc quan trọng.”
Tôi phản đối: "Chu Ngưỡng Chỉ là quan trọng nhất."
Anh ngạc nhiên một chút, cười: "Nhưng Chu Ngưỡng Chỉ muốn em xử lý công việc trước, đừng để cô ấy lo lắng."
“Anh sẽ ở nhà đợi em.”
Sau khi do dự một chút, tôi ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Vậy... anh có thể đi dạo quanh đây, hai ba ngày nữa em sẽ về.”
“Được.”
Ngày đó.
Trước khi lên máy bay, Chu Ngưỡng Chỉ tự tay vào bếp nấu món trứng chiên nước mắm là món tôi yêu thích nhất.
Rất ngon.
Tôi đã ăn ba quả liền.
Sau khi hạ cánh, trên đường đến khách sạn, tôi gọi video cho Chu Ngưỡng Chỉ.
Anh mất một chút thời gian để có biết cách trả lời cuộc gọi.
Khi đó nhà nghèo, Chu Ngưỡng Chỉ không nỡ bỏ tiền mua điện thoại, sau đó anh đã ngồi tù sáu năm, hiện tại anh hoàn toàn không biết cách sử dụng WeChat, nhưng may mắn là anh học rất nhanh. Lúc ở nhà tôi đã dạy anh một lần và anh đã biết cách sử dụng hết rồi.
Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình video, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Chu Ngưỡng Chỉ.”
“Ừ.”
“Chu Ngưỡng Chỉ?”
“Ừ.”
Thực ra tôi không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi cho anh.
Trong sáu năm qua, ngay cả việc gọi tên anh mà có người phản hồi cũng là hy vọng xa vời với tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào camera và cười ngốc nghếch một chút, sau đó nói: "Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em được không? Ngay mai sau khi sự kiện kết thúc em sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về nhà.”
Anh cười: "Được."
Trong khung hình, Chu Ngưỡng Chỉ để tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng.
Lông mày vẫn rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-la-tinh-ca/chuong-17.html.]
Dù mất đi vẻ trẻ trung nhưng anh vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi.
29
Buổi biểu diễn kết thúc.
Tôi thậm chí còn không kịp tẩy trang mà chạy thẳng ra sân bay.
Tuy nhiên, khi đang lướt điện thoại trên đường, tôi đột nhiên thấy một chủ đề nóng: # Bài hát Cao sơn ngưỡng chỉ là dành cho ai #
Tôi thấy lo lắng.
Nhấp vào.
Nhưng tôi phát hiện một video phỏng vấn đang lan truyền nhanh trên mạng.
Đối tượng phỏng vấn là Chu Ngưỡng Chỉ.
Một tay săn ảnh thông minh đã phát hiện và nằm vùng ở khu vực nhà tôi, anh ta tình cờ bắt gặp tôi đưa Chu Ngưỡng Chỉ về nhà.
Thông tin đã được tiết lộ chỉ trong một phạm vi nhỏ, một phóng viên táo bạo đã chặn đường Chu Ngưỡng Chỉ dưới tòa nhà của tôi, chĩa micro vào mặt anh và đặt câu hỏi sắc bén:
“Cô Chu nói rằng ca khúc làm nên tên tuổi của cô ấy 《 Cao sơn ngưỡng chỉ 》được viết cho một người rất quan trọng, vậy người đó có phải là anh không?”
Trong khung hình.
Đôi tay buông thõng bên hông anh siết chặt rồi buông lỏng, cuối cùng anh mỉm cười phủ nhận:
“Tất nhiên không phải, tôi chỉ là fan của cô ấy thôi.”
“Fan?”
Phóng viên đó tất nhiên không chịu buông tha cơ hội này, tiếp tục đặt câu hỏi: "Nếu là fan... Vậy tại sao anh lại ra vào nhà cô Chu?"
Chu Ngưỡng Chỉ vẫn cười.
“Tôi là anh trai của cô ấy, cũng là fan của cô ấy.”
Phóng viên vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng Chu Ngưỡng Chỉ đã nhỏ giọng xin lỗi và rời khỏi khu vực đó.
Ống kính còn cố tình ghi hình ảnh Chu Ngưỡng Chỉ rời đi, chân có vẻ hơi khập khiễng.
Phía dưới là hàng ngàn bình luận với nhiều ý kiến trái chiều.
“A a a, anh trai đẹp trai quá! Đúng là anh trai của nữ thần của tôi.”
“Đó là gen của thần tiên. Không giống chị gái tí nào, nhưng điểm chung là đẹp. Đẹp c.h.ế.t đi được.”
Có cả những bình luận đánh giá cao:
“Ngoại hình xuất sắc, cách cư xử lịch sự, chỉ tiếc là chân bị khập khiễng.”
Tôi không đọc tiếp.
Trái tim rối loạn, tôi thoát khỏi Weibo.
Tôi vội vàng điện cho Chu Ngưỡng Chỉ, nhưng... không ai nghe máy.