Người Là Tình Ca - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:02:55
Lượt xem: 69
4
Cuối tuần, sau khi tôi làm xong bài tập, tôi nhờ Chu Ngưỡng Chỉ dẫn tôi lên núi hái trái cây rừng.
Lúc ra khỏi nhà, chúng tôi gặp Lưu Đa Đa và em trai của cô ấy, Lưu Chi Ngọc.
Họ muốn đi cùng chúng tôi, vì thế bốn người chúng tôi cùng nhau lên núi.
Trên núi, trái cây rừng đang chín, từ xa nhìn thấy đỏ rực một vùng.
Chu Ngưỡng Chỉ bảo chúng tôi đứng đợi dưới gốc cây còn anh leo lên cây hái.
Tôi và Lưu Đa Đa ôm váy đứng dưới cây để nhặt trái cây, nhưng khi quay lại, tôi phát hiện ra Lưu Chi Ngọc trốn sau gốc cây, nằm sấp, nhìn chằm chằm phía dưoi va y của chúng tôi.
Đồ dam tặc!
Tôi đỏ mặt, tiện tay ném trái cây vào mặt câu ta.
Trái cây chua chát, khi bị đập vào mặt cậu ta, nước ép phun vào mắt cậu ta làm cậu ta khó chịu phải giơ tay che mắt và lăn ra đất khóc thét.
Đáng đời!
Lưu Đa Đa sợ hãi sắc mặt tái nhợt, chạy tới ra sức đỡ cậu ta dậy, và dùng nước để rửa mắt cho cậu ta.
Thực ra cô ấy không phải là một người yêu thương em trai mình nhiều như vậy.
Chỉ là cô ấy biết rằng nếu có điều gì xảy ra với Lưu Chi Ngọc khi đang đi chơi với cô ấy thì cô ấy sẽ bị đánh chết.
Ở ngôi làng nhỏ trong núi này, mạng sống con người không có giá trị, đặc biệt là mạng sống của những cô gái.
Chính vì vậy, mọi người luôn ngấm ngầm cười nhạo Chu Ngưỡng Chỉ. Họ nói anh đã bỏ tiền mua một đứa bé con chưa lớn, còn phải kiếm tiền để cho cô đi học. Có người trong làng còn khuyên anh: Đừng ngu ngốc nữa, cứ mua về làm vợ đi, chưa đến hai năm nữa cô ấy sẽ lớn.
Nếu thực sự cho cô ấy đi học, học đại học xong liệu cô ấy còn quay lại nhìn anh không?
Nhưng Chu Ngưỡng Chỉ chỉ cười.
Người dân trong làng đều nói anh ngốc.
5
Mùa đông đã đến.
Ở đỉnh núi, mùa đông càng thêm lạnh lẽo.
Đã là 9 giờ 30 tối rồi, bữa ăn mà tôi nấu nóng hổi đã nguội lạnh nhưng Chu Ngưỡng Chỉ vẫn chưa về nhà.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, lấy chiếc đèn pin mà anh để lại và cùng Đại Hoàng, đi trên con đường tối tăm lên núi.
Đường núi về đêm rất đáng sợ, con đường mòn dài và hẹp đầy ánh trăng, khi gió thổi, lá cây hai bên đường xào xạc.
Đôi khi, tiếng gió xoay vòng từ thung lũng thổi tới, giống như tiếng khóc của một người phụ nữ.
Dài và kỳ quái.
Nếu không có Đại Hoàng ở bên cạnh, tôi chắc chắn đã sợ mất mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-la-tinh-ca/chuong-2.html.]
Tôi đi theo con đường núi mà Chu Ngưỡng Chỉ thường đi đã một lúc lâu, không biết đã đi đến đâu, Đại Hoàng đột nhiên sủa lớn.
Cơn gió lạnh cuốn theo tuyết rơi, tôi bỗng rùng mình một cái.
Theo Đại Hoàng, tôi đã thấy Chu Ngưỡng Chỉ - anh đang nằm trên tuyết, bất tỉnh.
"Anh ơi."
Tiếng gọi của tôi làm rung chuyển lớp tuyết mỏng manh trên ngọn cây, nhưng không đủ để đánh thức Chu Ngưỡng Chỉ.
Trong đêm tuyết phủ, tôi cõng anh thất thểu đạp lên lớp tuyết mỏng và lá khô đi xuống núi.
Đại Hoàng đi theo tôi, cố gắng ngậm quần của Chu Ngưỡng Chỉ.
Trên đường xuống núi lúc đêm khuya, tôi đã ngã không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, tôi đã đưa được anh về nhà.
Tôi đốt lò sưởi, bọc anh trong chăn và dùng khăn nóng lau tay và chân cho anh.
Chu Ngưỡng Chỉ có một bàn tay rất đẹp, với các ngón tay dài và khớp xương rõ ràng.
Nhưng bây giờ, đầu ngón tay của anh đã có một lớp chai mỏng, khiến nó trở nên khá sần sùi.
Sau nhiều lần lau đi lau lại, cuối cùng Chu Ngưỡng Chỉ đã tỉnh lại.
Cho đến khi bốn mắt nhìn nhau, tôi mới bật khóc.
Anh vất vả đưa tay lên lau mắt cho tôi, lòng bàn tay bị chiếc khăn lông làm cho nóng bỏng.
"Đừng khóc, anh không sao."
Tôi cắn môi khóc, nước mắt không ngừng rơi.
Chu Ngưỡng Chỉ xoa đầu tôi, không nói gì nữa.
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét.
Trong nhà lại ấm áp, ánh đèn vàng tạo bóng của anh rất dài.
Tuyết rơi suốt đêm, trời đất trắng xóa.
Trời vừa sáng, tôi đã cõng gùi lên núi, nhưng do đã vào mùa đông nên chỉ có vài loại thảo dược hái được.
Có rất nhiều người lên núi nên phải đi sớm.
Đêm qua Chu Ngưỡng Chỉ đã bị trượt chân ngã xuống núi, bất tỉnh nhân sự, may mà tôi phát hiện kịp thời, nếu không anh nằm cả đêm trong rừng không bị thú hoang ăn thịt thì cũng bị c.h.ế.t cóng.
May mắn, ngày tôi lên núi này khá thuận lợi.
Nhưng tôi không dám đi trên con đường núi tối om nữa nên phải xuống núi trước khi trời tối.
Đồ trong gùi đã gần đầy, nặng trĩu, có vẻ là một vụ thu hoạch khá lớn.