Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Là Tình Ca - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:04:17
Lượt xem: 31

7

Sau lần đó, chấn thương chân của Chu Ngưỡng Chỉ trở nặng hơn, anh đi bộ lại càng khập khiễng hơn so với trước đây.

 

Vào ngày mùng 7 tháng Chạp, Chu Ngưỡng Chỉ dẫn tôi đến một mộ đất.

 

Không có bia mộ, chỉ có một đống đất màu vàng.

 

Anh quỳ xuống, phủi tuyết trên mộ, vẻ mặt dịu dàng.

 

Tôi không biết ai được chôn trong đó, cũng không dám hỏi, cho đến khi anh tự nói.

 

Anh nói.

 

"Thực ra, anh có một em gái."

 

"Cô ấy rất thông minh, rất thân thiết với anh, cũng rất ham học hỏi, luôn có một sức mạnh không chịu thua kém, mặc dù chỉ mới bảy tuổi, nhưng cô ấy đã nhiều lần nói với anh rằng: Anh trai, em nhất định sẽ cố gắng học tập, để rời khỏi dãy núi này."

 

"Nhưng..."

 

Khi nói đến chỗ khó nói, anh bỗng nghẹn ngào.

Sau khi hít một hơi thật sâu, anh mới tìm lại giọng nói của mình.

 

"Một ngày anh bị cảm, cô ấy thương anh, lén lút đeo gùi của anh lên núi trong lúc anh đang ngủ, nhưng kết quả là cô ấy không bao giờ xuống núi được nữa."

 

Anh phủi tuyết trên mộ và ngồi xuống trước mộ.

 

"Khi được tìm thấy, cô ấy đã c.h.ế.t trong bụng sói."

 

Anh nói rất bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ, thanh âm cuối cùng của từng từ đều run rẩy.

 

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được tại sao ngày hôm đó khi phát hiện tôi lên núi một mình anh lại tức giận như vậy.

 

Một lúc lâu sau, anh quay lại nhìn tôi.

 

"Và đó cũng là lý do tại sao anh nhất định phải cho em đi học. Ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy như em gái của anh trở về."

 

Chu Ngưỡng Chỉ nói rằng đôi mắt của tôi rất giống với cô em gái yêu dấu của anh.

 

Đặc biệt là ánh mắt không chấp nhận thất bại đó.

 

Tôi nghe xong, đỏ mắt tiến đến gần, quỳ xuống trước mộ và ôm anh.

 

"Anh."

 

"Em sẽ thay em gái anh ra khỏi dãy núi này."

 

8

Lúc 16 tuổi, tôi đậu vào trường trung học trên huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-la-tinh-ca/chuong-4.html.]

 

Vấn đề cần phải đối mặt là đường núi đi lại khó khăn và xa xôi, tôi phải sống ở ký túc xá, nhưng học phí, chi phí ký túc xá, chi phí ăn uống,... đều là những vấn đề thực tế.

 

Tôi không đành lòng để cho Chu Ngưỡng Chỉ phải tiếp tục chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ đó, vì vậy, tôi quyết định bỏ học.

 

Nhưng anh đã đoán được suy nghĩ của tôi từ lâu.

 

Trước khi năm học bắt đầu, anh đã thanh toán hết tiền học phí và chi phí ký túc xá.

 

"Anh, anh... lấy đâu ra tiền vậy?"

 

Anh cười, nhẹ nhàng nói: "Anh đã bán căn nhà cũ."

 

Căn nhà cũ...

 

Đó là căn nhà ông nội để lại cho anh.

 

Anh đã bán căn nhà cũ cho ông Lưu hàng xóm, lấy tiền và bí mật trả học phí và chi phí ký túc xá cho tôi.

 

Đêm trước khi ông Lưu nhận nhà, tôi và Chu Ngưỡng Chỉ nằm trên chiếc giường đất, nhìn ngắm những ngôi sao bên ngoài cửa sổ suốt đêm.

 

Tôi cứ lặng lẽ khóc.

 

Tôi là kẻ bất hạnh.

 

Bị bỏ rơi khi còn nhỏ, được nhận nuôi, bị bắt cóc và lang thang trên đường phố.

 

Nhưng tôi lại rất may mắn, bởi vì tôi đã gặp Chu Ngưỡng Chỉ.

 

...

Sáng hôm sau, chúng tôi sắp xếp đồ đạc và rời khỏi ngôi làng trên núi này.

 

Chu Ngưỡng Chỉ đưa tôi đến trường.

 

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng duy nhất của mình, dùng cây kéo đen cắt tóc ngắn hơn một chút để trông sạch sẽ và gọn gàng hơn.

 

Anh cầm hành lý của tôi đi phía trước, các cô gái đi ngang qua đều nhìn anh.

 

Mặc dù anh đi bằng một chân hơi khập khiễng.

 

Tôi đi chậm lại, nhìn kỹ lưng anh từ phía sau.

 

Ngày đó nắng rất đẹp, ánh nắng bao quanh anh, tạo ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

 

Trong lòng tôi như có hàng ngàn bông hoa đang nở rộ.

 

Những rung động đầu đời cho tôi cho biết rằng, tôi không thể nhìn anh là anh trai một cách nghiêm túc nữa.

 

Loading...