Người Là Tình Ca - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:05:01
Lượt xem: 22
"Tại sao lại hỏi vậy?"
Tôi lắc đầu không trả lời, vài giây sau, tôi lại nghe thấy giọng của Chu Ngưỡng Chỉ dịu dàng hỏi tôi: “Ở trường em có gặp được chàng trai nào mình thích không?”
Tôi bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lưỡng lự mãi, tôi cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Nhưng không phải là một chàng trai trong trường, mà là anh.
Thực ra, trong lớp không phải không có những chàng trai tán tỉnh tôi, có rất nhiều, nhưng Chu Ngưỡng Chỉ như một ngọn núi lớn hiện diện trước mặt khiến tôi không thể để ai khác vào tâm trí mình.
Có anh ở đó, làm sao tôi có thể thích những nam sinh trong lớp, những người đang trong thời kỳ tuổi trẻ, tâm trí không ổn định.
Tôi lưỡng lự mãi, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra những suy nghĩ của mình.
Cho đến khi đỉnh đầu tôi nặng trĩu. Là bàn tay của Chu Ngưỡng Chỉ đặt lên tóc tôi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói: "Em đã lớn rồi. Nếu có thích bạn nam cùng lớp nào thì cũng là hoàn bình thường. Nhưng trước khi vào đại học, em vẫn nên đặt tình cảm sang một bên để tập trung vào học hành. Em hiểu chứ?"
Tôi mở miệng muốn giải thích rằng người tôi thích không phải là một chàng trai trong lớp.
Nhưng tôi lưỡng lự mãi và cuối cùng chỉ có thể gật đầu và nhẹ nhàng nói được.
11
Tôi cởi giày và tất, lội nước bên bờ sông, nước chỉ cao đến mắt cá chân.
Cách đó không xa, một đám trẻ em chơi đùa với nước, thỉnh thoảng nước b.ắ.n vào phía chúng tôi.
Rất ồn ào.
Tôi nhìn Chu Ngưỡng Chỉ đứng bên bờ sông, vẫy tay gọi anh.
"Anh, qua đây."
Khi anh đến gần tôi, tôi bất ngờ té nước vào người anh.
Nước b.ắ.n trúng tóc của Chu Ngưỡng Chỉ.
Nhưng anh không tức giận, ngược lại còn cười và té nước vào người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-la-tinh-ca/chuong-6.html.]
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chơi đùa vui vẻ mà không cần quan tâm đến gì.
Cho đến khi...
Quần áo của tôi ướt, ánh nắng chiều chiếu xuống, bộ quần áo mỏng manh ướt đẫm, sát vào đường cong của cơ thể, gần như trong suốt.
Chu Ngưỡng Chỉ nhìn tôi một cái, sững sờ, vội vàng lên bờ lấy chiếc áo khoác anh treo trên xe và trùm lên vai tôi.
Trời sắp tối.
Chu Ngưỡng Chỉ đạp xe đưa tôi về trường.
Tuy nhiên...
Đi được nửa đường, chiếc xe đột nhiên hỏng.
Không có cách nào, chúng tôi chỉ có thể đẩy xe đi, con đường này hẻo lánh, chỉ gặp một chiếc taxi và còn đầy khách.
Đi đến nửa đường, chúng tôi đã trễ giờ đóng cổng trường.
May mắn là hôm nay là thứ bảy, Chu Ngưỡng Chỉ bất đắc dĩ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của tôi và tìm lý do để xin nghỉ.
Phòng trọ của anh có nhiều người đàn ông lớn tuổi ở chung nên anh không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tôi đến nhà trọ gần trường.
Giá phòng trọ tại đây thường tăng vào cuối tuần, hơi đắt, vì tiết kiệm tiền, chúng tôi đã thuê một phòng.
Chu Ngưỡng Chỉ luôn là một chính nhân quân tử.
Anh trải quần áo xuống đất và định ngủ trên sàn, nhưng tôi đã ép anh lên giường.
"Gạch lát sàn quá lạnh, lên giường ngủ đi."
"Không phải chúng ta đã ngủ chung trên một chiếc giường lớn rồi sao?"
Chu Ngưỡng Chỉ không thể chống lại tôi và phải lên giường.
Phòng đã tắt đèn, anh dí sát vào mép giường và cố ý xếp chăn giữa chúng tôi.