Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Là Tình Ca - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:06:03
Lượt xem: 63

14

Khi tôi nghe hai chữ "nhà nghỉ" thì đầu óc tôi cảm thấy choáng váng.

 

May mắn là lúc này trong lớp chỉ có hai chúng tôi.

 

Tôi đẩy cậu ta ra khỏi bàn và giả vờ bình tĩnh, "Tôi không biết cậu đang nói gì."

 

Lưu Chi Ngọc cười một cách thô bỉ: "Vậy sao, mặc quần vào lại không nhận ra ai à?"

 

"Chu Dữ Nhạc, tôi nói cho cậu biết, sao anh trai của cậu lại tốt như thế, kiếm tiền để nuôi cậu ăn học, hóa ra là để có thể vui vẻ trên giường với cậu…”

 

Tôi không thể nghe được nữa, tôi tát vào mặt cậu ta.

 

Mười mấy năm cuộc đời, tôi sống lang thang, luôn phục tùng và hèn nhát, nhưng từ khi Chu Dữ Nhạc đưa tôi về nhà, tôi đã có chỗ nương tựa, tính tình cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Lưu Chi Ngọc không thể tin được, ôm mặt nói: "Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi?"

 

"Đúng."

 

Tôi hít một hơi sâu: "Nếu cậu còn tiếp tục phỉ báng anh ấy, tôi sẽ đánh cậu."

 

"Anh ấy chỉ là anh trai tôi, chúng tôi chẳng có gì xảy ra cả. Tin hay không là tùy cậu, đừng nghĩ rằng mọi người đều xấu xa như mình."

 

Lưu Chi Ngọc bất ngờ cười.

 

"Tôi xấu xa?"

 

Cậu ta tiến gần một bước, cười và nhíu mày nói: "Tất nhiên tôi xấu xa rồi, trên thế giới này có người đàn ông nào không thích những chuyện xấu xa như vậy?"

 

"Đúng rồi, Lưu Đa Đa không phải là bạn tốt của cậu sao? Khi nào có thời gian rảnh cậu có thể đi học hỏi cô ấy xem cô ấy thường làm gì để phục vụ tôi."

 

"Cậu."

 

Tôi không thể tin vào những gì cậu ta vừa nói, "Cậu có điên không? Lưu Đa Đa là chị của cậu."

 

"Chị cái gì?" Cậu ta cười nhạo: "Được nhặt về thôi, ông của tôi lúc đó mang cô ấy về để làm vợ cho tôi."

 

Tôi bỗng nhớ lại cảnh tôi đứng trong tuyết và Lưu Đa Đa đến đưa bánh cho tôi, cách cô ấy đi có vẻ lạ lùng.

 

Tôi cũng nhớ lại sự giận dữ và bất lực trong mắt của Chu Dữ Nhạc khi anh nói với tôi.

 

Thì ra là như vậy.

 

Tên súc sinh này.

 

Tôi tức giận đến run cả người, muốn đánh cậu ta nhưng tay tôi lại bị cậu ta nắm chặt.

 

Lưu Chi Ngọc mạnh hơn tôi nhiều lần, cậu ta giữ chặt tôi lại và cười lạnh lùng: "Đừng có mặt dày nữa, những cô gái bị bắt cóc như cậu, số phận chỉ có thể là điều dơ bẩn, còn muốn chống lại làm gì?"

 

"Hôm nay sau giờ học, hãy đến phòng 201 của nhà nghỉ tìm tôi."

 

"Nếu không thì..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-la-tinh-ca/chuong-8.html.]

Cậu ta chế nhạo: "Chuyện của cậu và anh trai ngủ với nhau sẽ truyền khắp trường."

 

Nói xong, cậu ta hất tay tôi ra và rời khỏi lớp học.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống rỗng một lúc lâu.

 

Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Lưu Đa Đa cô độc lảo đảo bước đi trong ngày tuyết rơi đó.

 

Tôi gục xuống bàn và khóc.

 

Tôi khóc cho Đa Đa, không chỉ khóc cho Đa Đa mà còn khóc cho những cô gái giống như chúng tôi, số phận như lục bình trôi, mạng sống có khi còn không đáng giá bằng con ch.ó nhà giàu nuôi.

 

Nếu không có Chu Ngưỡng Chỉ, tình cảnh của tôi sẽ chẳng khác gì Lưu Đa Đa.

 

15

Sau giờ học, Lưu Chi Ngọc lại đến tìm tôi. Cậu ta đến chỉ để nhắc tôi nhớ đến phòng 201 sau giờ học. Cậu ta là tên côn đồ nổi tiếng của lớp bên, đột nhiên lại đến tìm tôi nên các bạn cùng lớp đều lặng lẽ nhìn về phía tôi.

 

Cũng không biết liệu có ai nghe thấy những gì Lưu Chi Ngọc nói với tôi hay không.

 

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, lấy sách ra và tiếp tục làm bài tập toán.

 

Mỗi phút giây tại trường của tôi đều phải đánh đổi bằng mồ hôi công sức của Chu Ngưỡng Chỉ, tôi không có quyền lãng phí.

 

Buổi tối tan học dĩ nhiên là tôi không tới nhà nghỉ theo lời của Lưu Chi Ngọc.

 

Tôi vẫn như mọi khi đến căng tin mua một cái bánh mì và một túi cải chua, mang về ký túc xá để ăn kèm với nước nóng, rồi ngồi học bài.

 

Một đêm bình an vô sự.

 

Nhưng...

 

Hôm sau, khi tôi đến lớp sớm như mọi khi, Lưu Chi Ngọc lại chặn đường tôi ở cửa lớp.

 

Tôi không muốn tiếp xúc với cậu ta, xoay người đi xuống dưới nhưng lại bị cậu ta chặn lại.

 

"Tối qua tôi đã đợi trong phòng suốt một đêm."

 

Cậu ta đặt tay lên tường, với một dáng vẻ tự cho là rất ngầu, nhưng thực chất từ góc nhìn của tôi, có thể thấy rõ vài sợi lông mũi của cậu ta.

 

Thật là kinh tởm.

 

Tôi không dám nói gì, sợ sẽ nôn ra.

 

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Lưu Chi Ngọc, tôi không có hứng thú với cậu và cũng không yêu đương khi đang học trung học. Nếu cậu tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm. Nếu cậu còn nói những lời không phụ hợp, tôi sẽ báo cảnh sát."

 

"Không yêu đương khi đang học trung học? Nghe như một cô gái trong sáng và trinh nữ chính hiệu. Nhưng thực tế thì sao? Không phải là cậu đã lén lút đến nhà nghỉ với anh trai mình sao?"

 

"Được rồi, tôi đã đưa ra cách giải quyết cho cậu, nhưng nếu cậu không nghe, tôi không thể che giấu những chuyện tồi tệ giữa cậu và anh trai mình nữa..."

 

Trước khi cậu ta nói xong, tôi đã xoay người bỏ đi.

 

Loại người thối nát như cậu ta, dù tôi có cầu xin hay làm theo ý cậu ta thì cậu ta vẫn sẽ tung tin đồn.

 

Dù sao, người trong sạch không cần nói ra vẫn là người trong sạch.

Loading...