Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:17:42
Lượt xem: 245
Nhiều điều trở nên rõ ràng gần như ngay lập tức. Có lẽ trước đây có thể như vậy, nhưng bây giờ Lục Nhiên ở bên cạnh tôi, khiến tôi cảm thấy mọi thứ chẳng là gì cả. Giang nghị đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat dài, nói rằng anh ta chưa bao giờ ngoại tình và thỏa thuận ly hôn là do Chu Vận cố tình đặt lên đó để khiến tôi hiểu lầm. Anh ta một mực nói anh ta yêu tôi nhưng chẳng qua là anh ta không nhận ra, nói anh ta có lỗi với tôi nhưng anh ta thoải mái hưởng thụ tình yêu của tôi rồi làm tổn thương tôi.
Anh ta nói anh ta đã bỏ lỡ tôi.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Tôi xem xong cũng chỉ cảm thấy thổn thức, vốn dĩ ngay từ ban đầu tình cảm này đều là cả hai sai. Anh ta không nên trong lòng có người khác những vẫn tiếp cận tôi, còn tôi không nên dù biết anh ta thích người khác mà ngu dại như thiêu thân đ.â.m đầu vào đó. Nói cho cũng, khi ấy cũng chưa đủ chín chắn để suy nghĩ kỹ càng, một phần là do không cam lòng tuổi trẻ, một phần lại không dám gánh chịu hậu quả, cuối cùng lại lạc mất nhau. Nhưng mối tình này cũng không có gì phải tiếc nuối, vì chúng tôi cơ bản không phù hợp với nhau, chuyện mỗi người mỗi ngả chỉ là sớm muộn.
Khi nhận được tin nhắn WeChat này, tôi đang xem trận đấu của Lục Nhiên ở trường đại học A. Chơi ở sân nhà nên đội của hắn chơi rất sung sức, khán giả trên khán đài không biết mệt mỏi reo hò hết đợt này đến đợt khác. Người hét lên nhiều nhất chính là đám fan nhỏ của Lục Nhiên, giọng họ lớn và cao vút, suýt chút nữa tiễn tôi lên thiên đường. Tôi thực sự nghi ngờ rằng họ hét lên điên cuồng như vậy là do Lục Nhiên liên tục liếc về phía khán giả trong giờ giải lao, khiến các cô gái phía sau tôi nghĩ rằng hắn đang nhìn họ. Dù thừa nhận rằng tôi rất phấn khích nhưng tôi đã quá già để trở nên như thế này nên tôi chỉ có thể cưỡng lại sự thôi thúc cổ vũ cho hắn và ngồi đó bình tĩnh như một ngọn núi.
Trong giờ nghỉ giải lao, các cầu thủ hai bên lần lượt rời sân. Một lúc sau, điện thoại của tôi vang lên tin tức từ Lục Nhiên.
"Cạnh máy bán hàng tự động ở khu B3."
Như được triệu hồi, tôi lập tức xuống khỏi khán đài, đi theo biểu tượng để tìm vị trí hắn đã gửi. Vốn tưởng rằng một kẻ mù đường như tôi sẽ phải rất lâu mới tìm được hắn, nhưng ngoài sảnh chính căn bản không có ai, thân hình to con của hắn rất nhanh thu vào tầm mắt tôi.
“Anh không nghỉ ngơi một lát à?” Tôi chạy tới hỏi. (*vì hai người đã xác định quan hệ nên từ giờ Cá đổi xưng hô là anh-em nha)
Hắn vò đầu tôi “Anh nhớ em.”
"Ồ--" Một vài chàng trai mặc đồng phục giống hắn đột nhiên xuất hiện phía sau, hình như là đồng đội của hắn. Bọn họ liền reo hò huýt sáo ầm ầm làm tôi ngượng đỏ cả mặt. Lục Nhiên ý thức được tôi xấu hổ, hắn ôm tôi vào trong ngực, nghiêng người nhìn về phía đồng đội: “Tìm chỗ nào mát mẻ mà lăn đi.”
Nhóm người lập tức giải tán, có vài người bạo dạn nói đùa trước khi rời đi: “Đến nhìn cũng không cho, Lục ca thiệt là nhỏ mọn.”
“Có thể câu được tảng đá không gần nữ giới kia, chị dâu không hề tầm thường.”
“Mày không thấy ánh mắt của anh Nhiên vẫn luôn ở trên khán đài trong giờ giải lao sao?”
“Tôi đã nói làm sao đột nhiên Lục ca lại tới chỗ này để lấy nước, hóa ra là lén lút đi tìm vợ.”
…
Giọng nói càng lúc càng nhỏ nhưng tôi lại cảm thấy má mình càng lúc càng nóng.
"Được, bọn họ đi rồi." Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Tôi vẫn không dám ngước lên, sợ hắn sẽ nhìn thấy mặt tôi đỏ như đuýt khỉ.
“Ngoan nào, để anh hôn em nhé.” Giọng hắn rất quyến rũ. Tôi ngơ ngác nhìn lên, bị hắn cắn một cái.
"Anh... không biết xấu hổ!" Tôi có chút khó chịu.
“Biết xấu hổ để làm gì?” Hắn nói rất hiển nhiên.
Tôi cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn.
Luôn là như vậy, sau khi xác nhận mối quan hệ, lá gan hắn ngày càng lớn, động một chút liền trêu chọc tôi, khiến bà dì 25 tuổi như tôi suốt ngượng ngịu như gái mới lớn vậy.
"Được rồi được rồi, quay lại nhanh đi, anh sẽ sớm có một trận đấu khác." Tôi đẩy mạnh hắn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-10.html.]
“Vậy thì hôn anh lần nữa.” Hắn vẫn bất động, nhìn xuống tôi với nụ cười tràn ngập trong ánh mắt.
“Anh đừng có được voi đòi tiên!”
"Nếu em không hôn anh, trường A thua thì sao? Đây không phải là trường cũ của chị sao?"
Hắn nói như thể mình vô tội lắm ấy.
Tôi vừa tức vừa ngại, kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi hắn một cái.
“Đi mau đi!” Tôi đá vào chân hắn một cái.
“Chờ anh thi đấu xong nhé.”
Khi trở lại khán đài, các cầu thủ của hai đội lần lượt ra sân, ngay lúc Lục Nhiên bước vào sân, xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết, ngay cả người dẫn chương trình cũng không nhịn được nói đùa: “Hình như áo số 5 của trường học của chúng ta rất được hoan nghênh.”
Lời vừa dứt thì trên khán đài vang lên âm thanh “số 5” vang đội.
Lục Nhiên tựa hồ không nghe thấy, hắn chỉ đang cùng đồng đội nói chuyện. Nửa sau tốt hơn nửa đầu. Đối thủ dường như đã thích nghi với môi trường này và ban đầu muốn hòa, nhưng sau khi Lục Nhiên thực hiện ba quả ba điểm liên tiếp, tỷ số đã được dẫn trước.
Toàn bộ khán giả phát điên và không ngừng gọi tên Lục Nhiên.
Cuộc thảo luận giữa hai cô gái phía sau vang đến tai tôi:
"Lục Nhiên thực sự rất đẹp trai!"
"Đúng vậy! Chẳng lẽ người đàn ông tôi thích không đẹp trai sao?"
…
Trận đấu kết thúc nhanh chóng và đúng như dự đoán, trường A thắng đậm. Khi tôi đi theo dòng người rời khỏi địa điểm để tìm Lục Nhiên, tôi thấy rằng xung quanh hắn là một số cô gái đang yêu cầu thêm WeChat. Đó là một khung cảnh thực sự quen thuộc nhưng tôi không còn bình tĩnh như trước nữa. Trước khi tôi kịp tức giận, hắn đã chú ý đến tôi. Hắn hướng tới tôi ngoắc tay, tôi hiểu ý đi tới. Nhưng các cô gái vây quanh hắn thắt chặt ba tầng trong và ba tầng ngoài, tôi không thể nào chen vào được nên chỉ có thể đứng bên ngoài mà nhìn vào.
“Mọi người nhường đường một chút.” Giọng nói của hắn lạnh lùng, lãnh đạm, là cái kiểu giọng tôi chưa từng nghe thấy trước đây, một giây sau từ cái miệng xinh đẹp đó nhả ra câu khiến tôi muốn đội chục cái quần.
“Đừng cản trở tôi nhìn vợ.”
Máu trong người tôi đột nhiên dâng lên, tôi hoảng sợ cúi đầu tìm kiếm một vết nứt trên mặt đất, chưa kịp tìm thấy thì đã bị một đôi tay ôm vào lòng.
“Chị ơi.” Tôi nhìn lên và thấy hắn đã chạy đến bên cạnh tôi. Đám nữ sinh kia sững sờ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Có nhiều người như vậy, để em đi trước..." Tôi thấp giọng nói.
“Xấu hổ à?” Hắn cười khẽ.
Tôi gật gật đầu, sau đó liền bị bế nang lên, đầu tôi vùi vào n.g.ự.c anh. Mãi đến khi cảm giác như sắp bước ra khỏi phòng tập, tôi mới dám lén lút ngước lên nhìn Lục Nhiên, ánh nắng chói chang, hắn cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Chàng trai của tôi, rực rỡ và ấm áp như một mặt trời nhỏ.