Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Máy Của Cố Hành Miên - Chương 12: Bảy năm sắp kết thúc rồi.

Cập nhật lúc: 2024-06-01 08:18:47
Lượt xem: 1,405

Dù sao cũng khá tốt.

Ngày thứ ba đi du lịch, Cố Hành Miên đã phải nhập viện.

Nỗi sợ hãi kinh khủng đó đã khiến anh ấy sốt cao ngay trong đêm, nằm mơ màng trên giường bệnh, miệng lẩm bẩm gọi tên Bạch Uyển, thỉnh thoảng lại gọi tên tôi.

Bà thím giường bên cạnh nói tôi thật có phúc.

"Bạn trai cô thành ra như vậy mà vẫn nhớ đến cô."

Tôi cười xua tay: "Không phải đâu ạ, cô gái trong miệng anh ấy là người khác đó, còn gọi rất êm tai nữa."

Bà thím ngưng lại một chút, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cũng không nói gì thêm.

Tôi liếc nhìn Cố Hành Miên vẫn còn mê man, kéo ghế ngồi vào góc chơi game, kỹ thuật chơi game của tôi rất giỏi, chỉ trong một đêm đã đột phá rank.

Sáng sớm hôm sau, ngay lúc tôi chuẩn bị bắt đầu trận đấu đỉnh cao cuối cùng.

Một bóng trắng lướt qua trước mặt, giây tiếp theo là một bàn tay đẹp đẽ giật lấy điện thoại của tôi, không nói một lời đã ném mạnh xuống đất.

Tôi ngẩng đầu, thấy Bạch Uyển đang giận dữ nhìn tôi.

"Cố Dung, cô có oán hận gì thì trút lên tôi!

Cô không cần phải hành hạ anh Miên ở đây, anh ấy thật lòng với cô mà."

"Cô làm gì vậy, làm tôi giật cả mình."

Tôi lặng lẽ nhặt điện thoại dưới đất, màn hình đã vỡ, cũng không bật lên được nữa.

Tôi đưa điện thoại đến trước mặt cô ta: "Tôi không quan tâm, điện thoại là do cô làm hỏng, có camera ghi lại, cô phải đền cho tôi cái mới."

Bạch Uyển đang lửa giận đùng đùng, nghe câu này của tôi thì ngớ người.

Cô ta gần như vừa cười vừa khóc.

Hết chỉ tay vào mình rồi lại chỉ tay vào tôi.

"Cố Dung, bây giờ tôi đang chất vấn cô, cô lại nói chuyện bồi thường với tôi?"

Tôi bắt đầu bực mình.

Nụ cười tiêu chuẩn trên mặt lập tức biến mất, khuôn mặt không bỳ biện biểu tình gì, đứng lên lạnh lùng nhìn Bạch Uyển: "Không nói chuyện bồi thường, vậy nói về trái tim đó sao?

Đã lấy đồ của tôi rồi, ít ra cũng phải có chút tôn trọng chứ?

Còn nữa... nếu cô đã biết Cố Hành Miên thích tôi, đối tốt với tôi, cũng biết chúng tôi mới là người yêu của nhau, vậy thì bây giờ cô nên tránh mặt, đúng không?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Mỗi khi có chuyện gì quan trọng cô lại xuất hiện, còn gọi 'anh Miên', cô không thấy... cái xưng hô đó nghe rất... kỳ cục à?"

Phiền thực sự đấy!

Bị tôi nói một tràng, Bạch Uyển há miệng nhưng không nói được lời nào.

Chỉ đến khi Cố Hành Miên tỉnh lại, cô ta mới rưng rưng nước mắt.

Cái bộ dạng đáng thương đến mức rơi nước mắt này của cô ta làm như vừa bị tôi cho ăn đ/ấm vậy.

Cố Hành Miên cũng nhìn thấy cảnh này.

Nếu là trước đây, anh ta chắc chắn sẽ không phân biệt đúng sai mà bảo vệ Bạch Uyển, sau đó bảo tôi đừng bắt nạt cô ta.

Nhưng lần này... Cố Hành Miên vừa tỉnh dậy đã nhảy xuống giường.

Nhìn thấy Cố Hành Miên xuất hiện trước mặt mình, Bạch Uyển lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Anh Miên, em không sao, anh không cần giận Cố Dung vì em..."

Lời càng nói càng nhỏ.

Bởi vì bình thường Cố Hành Miên chạy đến bên cô ta nay lại chạy thẳng đến chỗ tôi, trong mắt đầy niềm vui, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.

"Anh biết mà, em vẫn còn quan tâm anh, dù em không còn trái tim, nhưng vẫn dính lấy anh, vẫn thích anh như trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-may-cua-co-hanh-mien/chuong-12-bay-nam-sap-ket-thuc-roi.html.]

?

Ai nói với anh ta vậy?

Tôi nhìn vào mắt anh ta, rồi lại nhìn Bạch Uyển phía sau.

Chẳng lẽ... chỉ vì tôi cãi nhau với Bạch Uyển?

Cố Hành Miên cười nói: "Dù em cố giấu nhưng chỉ cần Bạch Uyển xuất hiện, em sẽ tức giận ghen tuông, đó là dấu hiệu em yêu anh.

Dung Dung, đừng giấu nữa, anh biết em vẫn yêu anh.

Sau này anh cũng sẽ yêu em, chỉ yêu mình em thôi."

Khoan đã.

Tôi chỉ là ghét Bạch Uyển thôi mà?

Sắc mặt Bạch Uyển lúc này vàng lúc càng khó coi.

Người đàn ông từng toàn tâm toàn ý với cô ta, giờ lại phớt lờ cô ta, chạy thẳng đến bên tôi.

Dù trong lòng không yêu anh ta, nhưng từng ấy năm được theo đuổi không buông, hành động trái ngược của anh ấy lúc này ít nhiều vẫn khiến cô ta lúng túng lẫn không cam lòng.

"Anh Miên, nghe nói anh bị bệ/nh phải nhập vi/ện, em liền vội vàng đến thăm anh."

Bạch Uyển gượng cười.

Cố Hành Miên nắm tay tôi, quay lại nhìn cô ta: "Dung Dung nói đúng, chúng ta không thân không thích, em gọi anh là 'anh', đúng là không thoả đáng.

Sau này gặp nhau là bạn, chỉ cần gọi tên nhau là được."

Nói xong, anh ta cười tươi như hoa nhìn tôi.

Tôi không nhìn anh ta mà nhìn Bạch Uyển đang biến sắc.

Mặt cô ta lúc trắng bệch, lúc xanh xao.

Như một dải cầu vồng.

Bạch Uyển đầy uất ức nhìn chằm chằm Cố Hành Miên, giọng nghẹn ngào: "Nhưng anh từng nói, dù chúng ta không thể ở bên nhau, em vẫn mãi mãi là em gái anh."

Cố Hành Miên lắc đầu: "Là lỗi của anh, giờ em không cần anh chăm sóc, một câu 'anh' này cũng không cần thiết nữa.

Hơn nữa Dung Dung của anh hơi nhỏ nhen, chắc chắn không muốn anh thân thiết với em."

Ồ, hóa ra anh ta vẫn luôn hiểu rõ chuyện này.

Tôi nhìn Cố Hành Miên đứng bên cạnh, hóa ra anh ta cũng biết gọi như vậy là thân mật, hóa ra anh ta cũng biết điều này khiến tôi ghen tức.

Nhưng trước đây, vào lúc tôi cần anh ta nhất, anh ta lần nào cũng chọn bỏ rơi tôi.

Bây giờ thì kiên quyết chọn tôi.

Nhưng, tôi đã không cần nữa.

Tình cảm đến muộn còn thua cả con ch/ó, đây là chân lý.

Bạch Uyển tức đến phát khóc, che mặt chạy ra khỏi phòng, tiếng khóc ngày càng lớn.

Nhưng Cố Hành Miên vẫn không động lòng.

Anh ta ôm tôi, vui mừng nói: "Anh biết mà, em vẫn yêu anh, Dung Dung, anh cũng yêu em, chúng ta mấy ngày nữa đi đăng ký kết hôn, rồi thành vợ chồng thực sự nhé!"

Lại một lần nữa bị ôm chặt đến nghẹt thở.

Tôi đếm ngày.

Thật trùng hợp, bảy năm sắp kết thúc rồi.

Bảy năm nhận chủ chịu ràng buộc, cuối cùng ngày mai sẽ kết thúc.

Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ là một người máy tự do, không còn cái gọi là chương trình chủ nhân cản chân, tôi có thể sống cuộc sống mình mong muốn, vui vẻ bay bổng.

Loading...