Người mẹ thiện lành - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-31 09:26:53
Lượt xem: 860
05
"Ah!"
Giây tiếp theo, trong nhà hàng vang lên tiếng la hét!
"Đừng đến đây! Đừng đến đây!"
Tôi nhìn chị họ trên màn hình điện thoại bị tên ăn xin cắn vào cổ, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chị họ liều mạng đẩy tên ăn xin ra nhưng răng nanh của hắn lại cắn vào cổ chị ta.
Chẳng bao lâu sau, cổ chị ta đã chảy máu.
Chị có thích không, chị họ? Cảm giác bị thú dữ cắn. Kiếp trước tôi đã bị đối xử như vậy đấy.
Kiếp trước, mãi về sau người ta phát hiện ra tên ăn xin này là một “ người sói”. Hắn đã sống những năm đầu đời với bầy sói cho nên đã bị nhiễm tập tính của chúng. Cho dù sau này có quay lại xã hội loài người cũng không cách nào sửa lại. Hắn ta không thể kiểm soát bản thân khi ngửi thấy mùi thịt và coi những người ăn thịt như con mồi.
Vì bình thường hắn chỉ quanh quẩn bên ngoài ngôi chùa xin ăn nên chưa từng để lộ ra sơ hở. Chỉ sau khi được mẹ tôi đưa về nhà thì bản chất thật của hắn mới lộ ra.
Kiếp trước, sau khi mẹ tôi phát hiện ra tôi bị cắn, mẹ không những không mang con sói đi Bà ta còn xuất hiện trước ống kính giả vờ giả vịt để quảng bá lòng nhân từ của bản thân.
Bà ta cho biết lòng nhân từ không cho phép bà ta bỏ qua người sói. Bà phải cưu mang nó và đích thân dạy dỗ. Hoàn toàn phớt lờ nỗi sợ hãi và cái bóng tâm lý của tôi.
Mặc dù sau sự việc, bố tôi đã cử vệ sĩ đến bảo vệ tôi.
Nhưng không có gì đảm bảo rằng tên người sói sẽ không lợi dụng sơ hở để tấn công. Tôi sống trong sợ hãi suốt ngày và điểm số của tôi tụt dốc.
Sau đó, tôi thậm chí còn không đậu được vào một trường trung học tử tế nào. Kết quả là tôi bị xã hội bỏ rơi và trở nên nghèo khó không có ai giúp đỡ.
"A! Tư Tư! Sao lại là con!"
Trong máy quay, tiếng kêu của mẹ đưa tôi trở lại với dòng suy nghĩ của mình.
Thì ra mẹ tưởng là tôi nên mới im lặng lâu như vậy.
Mẹ liều mạng bỏ qua người sói với đôi mắt đỏ ngàu để bảo vệ chị họ.
"Tư Tư, đừng sợ! Vệ sĩ! Vệ sĩ ch ở đâu hết rồi?"
Mẹ rốt cục cũng không bình tĩnh được nữa, bà ta đỏ mặt tía tai mà rống lên.
Nhưng từ lâu tôi đã nghe bảo mẫu nói hôm nay mẹ tôi đặc biệt cho vệ sĩ nghỉ một ngày.
Ở kiếp này, mẹ còn sốt ruột hơn ở kiếp trước. Bà ta muốn gi tôi nhanh nhất có thể. Mẹ tưởng tôi vẫn ngốc nghếch như kiếp trước nhưng mẹ à, kiếp này chúng ta ngang tài ngang sức với nhau đấy.
Mẹ tôi vì bảo vệ chị họ nên đã bị tên sói đó bắt được mấy lần. Tiếng kêu của bà đã đánh động đến bảo mẫu.
Nhưng các bảo mẫu đã già yếu nên mãi mới kéo được người sói ra sân.
Cánh cửa đóng lại, cậu bé sói dùng hết sức đập vào cửa, phát ra những tiếng "ầm ầm ầm" lớn.
Lúc này, chị họ tôi sợ hãi đến mất trí, nằm bất tỉnh trong vòng tay mẹ.
"Sao còn đứng đó nữa! Mang hộp y tế ra đây!"
Cậu bé sói tuy hành xử như thú hoang nhưng bản chất vẫn là con người, lực cắn không mạnh bằng sói, sát thương cũng không lớn.
Ngoài việc được mẹ bảo vệ, chị họ tôi thực ra còn bị một số vết thương ngoài da, nhưng trông chị ấy chỉ có chút đáng sợ.
Mẹ tôi hoảng sợ và bật khóc.
"Tư Tư, con sao vậy? Đừng dọa mẹ!"
Cô bảo mẫu vừa lấy hộp thuốc về sợ đến mức đứng hình tại chỗ khi nghe những lời của mẹ tôi.
"Bà chủ, hộp thuốc..."
Mẹ tôi phản ứng và bình tĩnh lại.
"Nếu con xảy ra chuyện gì, cô làm sao có thể ăn nói với cha và chú con đây!"
Mẹ tôi ra hiệu cho bảo mẫu đến bôi thuốc cho em chị tôi nhưng bà đã nhặt chiếc roi ngựa của bố tôi và bước ra ngoài.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc này, các vệ sĩ đều đã quay lại nhà họ Chu.
Trong sân, đám vệ sĩ trói tay chân cậu bé sói.
“Pah, pah, pah”, mẹ tôi giận dữ buông roi xuống.
Bà ta ác độc nói: "Súc sinh! Súc sinh!"
Âm thanh của thịt bị tách ra, cùng với tiếng hú chói tai của cậu bé sói “ Hú, Hú” xuyên thấu bầu trời.
Nhưng mẹ tôi thấy chưa nguôi giận nên đã ra lệnh.
"Mang cho tôi nước ớt ra đây!"
Bà quay lại nhìn các vệ sĩ, trầm giọng nói: "Không ai được phép nói cho ai biết chuyện xảy ra tối nay, hiểu không?"
“Crack”, lại có một tiếng roi rơi xuống.
"Tôi biết rồi ạ..."
Bà chủ vốn hiền lành thường ngày bỗng trở nên hung dữ đến mức ngay cả những vệ sĩ được đào tạo bài bản cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.
Nước ớt dội xuống cùng với chiếc roi.
Tiếng hú của hắn thay đổi từ cao xuống thấp, cuối cùng là rên rỉ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng mẹ tôi không hề lay chuyển mà thay vào đó càng ngày càng đánh quyết liệt hơn.
Mặc dù tôi biết bà ấy tâm tư xấu xa, nhưng phần lớn đều là ngấm ngầm ra tay.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cách trực quan như vậy, khuôn mặt của mẹ giống như một con quỷ, xấu xí và đáng sợ. Tiếng rên rỉ tiếp tục suốt đêm. Mẹ tôi không dừng tay cho đến khi trời gần sáng. Bà ném chiếc roi cưỡi ngựa và quay đi.
Qua khe hở của tấm rèm, tôi nhìn thấy cậu bé sói nằm trên mặt đất và thoi thóp. Khi mẹ quay lại, tôi nhanh chóng kéo rèm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhìn đồng hồ và tính toán thời gian.
Mẹ ơi, món quà thứ hai con dành cho mẹ sắp đến rồi.
06
Sau khi hỗn loạn suốt đêm, biệt thự dường như chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng sự bình yên không kéo dài được lâu.
Sáng sớm, thứ đánh thức căn biệt thự là tiếng bước chân vội vã của bảo mẫu.
"Thưa bà! Thưa bà! Đột nhiên có rất nhiều phóng viên đi ra bên ngoài, nói muốn phỏng vấn bà !”
Mẹ tôi đang đứng trên cầu thang mặc chiếc váy ngủ màu trắng cau mày nghi ngờ hỏi: “Phỏng vấn tôi?”
“Mẹ ơi, chẳng lẽ mọi người đều biết việc mẹ mới xây giếng nước trong chùa?”
Mẹ tôi lẩm bẩm: “Có thể đấy. Cái này mẹ còn chưa thông báo, làm sao con biết được?"
Giây tiếp theo, bà tỉnh táo lại và nhìn chằm chằm, như thể muốn nhìn xuyên người tôi.
Tôi chớp mắt, giả vờ vô tội và nói:
“Hôm đó con cùng mẹ đi chùa, con nghe lời sư trụ trì nói. Còn nữa, đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như con nghe thấy giọng nói của chị Tư Tư. Chị ấy đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị Tư Tư ngày hôm qua đến phòng con và khóa cửa lại khiến con không thể ra ngoài."
Vẻ mặt của mẹ tôi liên tục thay đổi, cuối cùng bà cũng xua tan được sự nghi ngờ trong mắt.
Tôi nhìn quanh và mọi người đang lui hết ra ngoài. Những bảo mẫu này đều đã sống lâu trong Chu gia, họ rất giỏi giả vờ câm điếc. Họ không muốn dính vào vụ đổ m.á.u của một gia đình giàu có.
Nhưng không sao cả, trong góc, tôi nhìn thấy bóng dáng quản gia Triệu lướt qua.
Với tôi thế là đủ rồi.
Mẹ tôi hắng giọng nói: "Mời tất cả phóng viên vào phòng khách. Tôi sẽ xuống ngay. Nhân tiện, đừng để họ nhìn thấy con thú đó."
"Bà đừng lo lắng, hắn đã bị nhốt trong phòng tối ở sân sau rồi."
Mẹ tôi gật đầu, chậm rãi quay người lại và trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
Có lẽ bà ấy đang suy nghĩ xem phải diễn thế nào trước ống kính.
Tôi nhai kẹo cao su trong miệng, vị chanh rất sảng khoái. Niềm vui trả thù chảy qua từng dây thần kinh trong tôi.
Mẹ không cảm thấy mệt mỏi khi phải sống với chiếc mặt nạ suốt ngày sao?
Mẹ.
Nếu con giúp mẹ tự xé mặt nạ ra thì sao nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-me-thien-lanh/chuong-2.html.]
07
Sau khi các phóng viên vào phòng khách, các nhiếp ảnh gia chuẩn bị máy ảnh.
Mẹ tôi đến muộn trong bộ trường bào trắng đơn giản, búi tóc kiểu Trung Hoa, tay đeo chuỗi hạt Phật giáo. Khi nhìn thấy chị họ mặc bộ váy tương tự phía sau, tôi gần như không nhịn được cười.
Tôi lo lắng không biết làm cách nào để dụ chị ta ra ngoài. Không ngờ họ lại dâng lên tận cửa. Tôi sẽ rất tiếc nếu thiếu mặt chị ta trong buổi biểu diễn tuyệt vời này.
Chị họ tôi quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ để che đi vết thương ngày hôm qua.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, các phóng viên nóng lòng muốn bắt đầu cuộc phỏng vấn.
"Chu phu nhân, từ lâu đã nghe nói bà là người tốt bụng, làm được vô số việc tốt."
“Gần đây tôi nghe nói bà…”
Mẹ tôi mỉm cười vén lại mớ tóc xõa trên thái dương.
Bà khẽ mỉm cười nói: “Chỉ là mỗi ngày nhìn mọi người gánh nước dưới núi quá mệt mỏi. Chỉ là làm những việc nhỏ thôi, không đáng được nhắc đến."
Phóng viên sửng sốt một chút, sau đó cười ngượng ngùng nói:
"Không, bà Chu. Hôm nay chúng tôi đến để phỏng vấn bà về việc nhận nuôi một đứa trẻ người sói.”
Vẻ mặt của mẹ và chị họ tôi đột nhiên thay đổi, đặc biệt là chị họ tôi khi nghe đến từ “cậu bé người sói”, cơ thể bắt đầu bất giác run lên.
Mẹ tôi cứng đờ đáp: “Xin lỗi, mẹ không hiểu mọi người đang nói gì. Tôi không biết gì về người sói, và tôi cũng chưa bao giờ nhận người sói nào cả.”
Mẹ tôi kéo chị họ đứng dậy, trầm giọng nói:
"Quản gia! tiễn khách!"
Tuy nhiên, ngay lúc mẹ đứng dậy, chuỗi hạt trên tay bà đã vỡ. Những hạt cườm rơi vãi khắp sàn nhà, phát ra âm thanh “lạch cạch”.
Mẹ ơi, Đức Phật cũng đang phản đối sự bất lương của mẹ đấy.
Những phóng viên này là những kẻ dễ mời khó đưa. Làm sao có thể đuổi họ đi khi mà họ chưa moi được thông ton gì chứ?
Các phóng viên vây quanh chị họ và mẹ tôi, chiếc micro gần như chĩa thẳng vào mặt bà.
"Chu phu nhân, phản ứng của bà không có vẻ là không biết."
"Là cố tình che giấu thân phận của cậu bé sói để bảo vệ đối phương, hay là có một âm mưu ẩn giấu khác?"
“Mấy ngày trước truyền thông chụp được ảnh bà đưa một bé ăn xin ở gần chùa về nhà.”
"Bé ăn xin hiện tại ở đâu? Chúng tôi có thể gặp không? Nó là cậu bé sói sao?"
Các phóng viên chen lấn ngày càng gần, khiến cho người chị họ vẫn đang sợ hãi và hoảng loạn từ tối qua hét lên.
Chị ta ôm đầu và ngã xuống đất một cách yếu ớt.
Mẹ tôi không thể giả vờ được nữa, đẩy phóng viên bên cạnh ra và đập vỡ máy ảnh.
"Im đi! Im đi! Đừng nhắc đến con thú đó nữa!"
Sau khi nghe được những lời mất kiểm soát của mẹ tôi, các phóng viên càng cố chấp.
“Click, click, click”, tiếng máy ảnh liên tục vang lên.
Mẹ tôi ôm lấy chị họ đang sợ hãi. Đã đến lúc, đến lượt tôi xuất hiện. Đột nhiên, một nữ phóng viên kêu lên.
"A, nhìn này! Đó…, đó là cái gì vậy!"
08
Nữ phóng viên chỉ vào màn hình lớn trong phòng khách.
Hình ảnh được hiển thị rõ ràng.
Đầu tiên, chị họ bị cậu bé sói đè xuống đất và cắn.
Ngay sau đó, chính mẹ tôi đã trói cậu bé sói trong sân rồi dung roi quất cậu.
"Ôi chúa ơi!"
"tiếng “xì xào." Vang lên.
Cảnh tượng kinh hoàng khiến các phóng viên có mặt há hốc mồm. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt mẹ tôi đáng sợ như ma quỷ. Cách bà ấy sử dụng chiếc roi ngựa rất khác so với con người hiền lành thường thấy.
"Đây... Đây là Chu phu nhân à?"
“Không phải cô ấy luôn nói rằng mình là người có lòng nhân ái và tình yêu thương vô bờ bến sao?”
“Mặc dù cậu bé sói làm tổn thương người trước, nhưng cô ấy lại pha nước ớt và đánh như muốn lấy mạng người ta vậy!”
"Thì ra đây chính là cậu bé sói. Người tố giác ẩn danh đêm qua thật sự không lừa dối chúng ta!"
Lúc này, chị họ không chịu nổi đả kích, nằm co ro trên mặt đất.
Mẹ tôi bảo người hầu đưa chị ta xuống.Tôi trốn trong bóng tối và cười rạng rỡ nhưng bị mẹ bắt lại. Bà ấy giận dữ tiến về phía tôi. Các phóng đã chủ động nhường đường.
“Bốp”, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt tôi.
Mẹ nắm lấy cổ áo tôi, thì thầm vào tai tôi:
“Chu Miên, là con làm phải không? Con cũng về rồi?”
Tôi hạ giọng đáp:
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Là con cố ý cho Chu Tư ăn thịt, hay là con lén lút tiết lộ mẹ ngược đãi người sói? Chúng ta cùng ở đây? Hiện tại mới có một chút mẹ đã nhịn không được? Về sau mẹ sẽ làm như thế nào?"
“Bốp”, lại có một cái tát lớn nữa.
Đôi mắt của mẹ tôi đỏ ngầu và bà hoàn toàn mất trí.
Tôi ngã xuống đất, cắn môi dưới bất bình, giọng tôi biến thành tiếng kêu:
"Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ đáng sợ quá!"
"Sao lại đánh con nữa!"
"Con sai rồi, con sai rồi!"
Tôi ôm đầu trốn khắp nơi.
Các phóng viên điên cuồng bấm máy.
"Ý của Chu tiểu thư là Chu phu nhân thường đối xử với cô ấy như vậy?"
“Không ngờ Chu phu nhân vốn có vẻ ngoài mềm yếu yếu đuối lại thực ra lại là một kẻ bạo lực gia đình ngầm!”
"Thả tôi ra, tạp chí của chúng ta nhất định sẽ bán hết! Đây là sự sụp đổ của một gia đình hào môn đấy!"
Hmm... Đúng như mong đợi về truyền thông bẩn mà tôi đã cất công tìm thấy.
Đứng trước cảnh bạo lực gia đình đối với trẻ em, họ vẫn chỉ tập trung vào lợi nhuận mà không ngăn cản.
Mẹ tôi nổi giận khi nghe người khác nhận xét về mình và hét lên:
"Không! Đừng nghe bọn trẻ nói bậy! Chu Miên, nếu con muốn vu khống mẹ như vậy, mẹ cũng không có cách nào!"
Mẹ tôi nhấc chiếc bình lên và đập vỡ nó, khiến các mảnh vỡ bay lên không trung.
Tôi không thể tránh được và sắp bị rới trúng mặt.
“Bang”, một quả bóng golf bay ngang qua và làm chệch hướng các mảnh vỡ.
Giây tiếp theo, một bóng người đứng trước mặt tôi.
Đó là Quản gia Triệu.
Sau đó mọi người mới nhận ra tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát và họ giải tán.
Quản gia Triệu trầm giọng nói với mẹ tôi: "Ông chủ đã căn dặn, không ai được phép làm tổn thương tiểu thư. Ngay cả phu nhân cũng không, thưa phu nhân”
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
"Ông chủ sẽ về nhà vào ngày mai."
Mẹ tôi hơi nhướng mày và nhìn qua quản gia Triệu và tôi.
"Chu Miên, mày cho rằng có thể như vậy mà tiêu diệt ta sao?"
Nói được nửa chừng, mẹ tôi rời đi với nụ cười đầy ẩn ý.