Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI PHÀM KHÔNG THỂ ĂN HƯƠNG KHÓI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:22:07
Lượt xem: 129

3.

[Trương Đào, con mẹ nó, đầu óc cậu bị úng rồi à? Tôi bảo cậu báng bổ Thần linh khi nào? Cậu đang nói cái quái gì vậy? Mau xóa bài đăng kia ngay lập tức! Nếu không cậu xong đời với tôi!]

Ngay khi Trương Đào vừa kết nối, một giọng nói ầm ĩ đã phát ra từ ống nghe.

Cậu ta nhanh chóng bịt ống nghe lại và liên tục xin lỗi: “Sếp, tôi sẽ xóa ngay, tôi sẽ xóa ngay.”

[Tôi nghĩ cậu muốn c.h.ế.t đến nơi rồi. Ai cậu cũng muốn cọ nhiệt sao? Chuyện này mà cậu cũng dám làm, cậu không muốn mạng sống của mình sao? Đúng là ngu ngốc! Tôi nghĩ khi hết hạn hợp đồng thì không cần tiếp tục nữa. Thật là xui xẻo.]

Nói xong bên kia liền cúp máy.

Trương Đào bực bội rồi xóa thông báo vừa đăng lên

"Thật là một tên ngốc. Tôi mang lại nhiệt cho công ty của ông ta vậy mà đã không cảm ơn tôi thì thôi đi. Phù, cái quái gì vậy! Nếu tôi dám, tôi đã tốt hơn tôi bây giờ.”

Cậu ấy đá vào chiếc ghế đẩu gần đó, nhưng tôi chợt nhận ra sắc mặt cậu ấy còn xám xịt hơn lúc cậu ấy vừa quay lại.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nhắc nhở: "Trương Đào, sắc mặt cậu càng ngày càng xám, cậu xem đi.”

Cậu ấy cầm gương lên nhìn: "Aizz, xem cậu cứ làm ầm ĩ lên, tôi hôm nay bị tro hương thổi vào thôi, chỉ cần ngủ một giấc là được rồi."

Sau đó cậu ấy nằm xuống giường không ngừng lướt qua video, hiện nhiệt đang tăng, video đăng lên thì có chín trên mười bình luận là mắng cậu ấy.

"Lý Bình, tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi nổi tiếng đến mức nào, cứ chờ xem. Trong vòng ba giờ sẽ có người liên lạc với tôi. Hừ, sau khi tôi trở nên nổi tiếng, cậu đừng có ghen tị.”

Chính xác thì có người đã liên lạc, nhưng trong vòng một giờ là hiệu trưởng đã gọi cậu ấy.

Cư dân mạng quả thật rất có năng lực, đã điều tra ra tên, địa chỉ và trường học của Trương Đào.

Lúc này, các nền tảng mạng xã hội của trường đã sụp. Các bình luận đều kêu gọi Trương Đào ra mặt xin lỗi.

Hiệu trưởng là người địa phương, đối với chuyện này khá cấm kỵ, "Trương Đào, vì hành vi của cậu ngày hôm nay, tôi yêu cầu cậu lập tức gỡ video xuống và đưa ra lời xin lỗi công khai.”

"Thầy nói gì vậy? Em xin lỗi? Em đã làm gì sai mà phải xin lỗi? Là công ty ép buộc em. Thầy muốn thì đến công ty của em đi.”

Nói xong cậu ta cúp điện thoại, tôi không nhịn được giơ ngón tay cái lên, cậu ta là người đầu tiên dám nói chuyện với hiệu trưởng như vậy.

Sau đó, cậu ta liên tục nhận được những lời chỉ trích từ ông chủ của mình, "Đồ vô liêm sỉ, tôi bảo cậu làm việc này khi nào vậy?”

Kết quả cuối cùng là một mình Trương Đào sẽ phải gánh chịu những tổn thất mình gây ra cho công ty.

Nhà trường cho cậu ta hai lựa chọn, một là đưa ra lời xin lỗi, hai là bỏ học.

Cậu ta tức giận chửi bới trong ký túc xá, nói họ thật tàn nhẫn và bất công. "Rõ ràng là tôi đã mang lại cho họ sự nổi tiếng, tại sao lại muốn đuổi tôi? Nhóm sinh viên này, tôi nghĩ họ chỉ ghen tị vì sự nổi tiếng của tôi mà thôi!”

Cậu ta tức giận xóa video và bắt đầu viết lời xin lỗi.

Tôi nhìn khuôn mặt cậu ấy thậm chí còn xám xịt hơn, nhưng đây mới chỉ là mới bắt đầu.

Trương Đào lên mạng tùy tiện tìm một câu xin lỗi rồi gửi cho Hiệu trưởng.

"Con mẹ nó thật là phiền phức."

"Cậu cũng nên viết một lời xin lỗi gửi đến vị Thần mà hôm nay cậu đã mạo phạm ."

Trương Đào cười lớn sau khi nghe những lời tôi nói.

"Lý Bình, cậu điên rồi sao? Tớ không tin điều đó, cậu có bản lĩnh thì để hắn tới. Có bản lĩnh thì g.i.ế.c hắn đi…”

Tôi vội bước tới bịt miệng cậu ta lại: “Cậu điên rồi à, cái gì cũng dám nói ra.”

Cậu ta tát vào tay tôi: “Tôi không tin điều này, nhìn cậu sao mà mê tín thế.”

"Cậu có thể không tin, nhưng cậu phải có sự tôn trọng."

Nói xong tôi liền đi ngủ, nói chuyện với Trương Đào cũng chẳng khác nào nói với một con chó.

Thấy tôi không có hứng thú để ý đến cậu ta, cậu ta cũng bĩu môi chuẩn bị đi ngủ.

Ba giờ sáng, tôi bị tiếng kêu cứu của Trương Đào đánh thức:

"Cứu tôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi. Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Tôi đi đến bên giường cậu ấy lúc này phát hiện trên trán cậu ấy toàn những giọt mồ hôi lớn, cả người cậu ấy như bị bóng đè cuốn lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-pham-khong-the-an-huong-khoi/chuong-2.html.]

"Trương Đào, Trương Đào?”

Tôi cố gắng đánh thức cậu ấy nhưng không được.

Cậu ấy liên tục đá chân như cố gắng rũ bỏ thứ gì đó, tôi lắc mạnh cậu ấy nói:

"Trương Đào, tỉnh dậy nhanh lên.”

Không biết lại mơ thấy gì, cậu ấy chợt mở mắt ngồi dậy, tôi vỗ lưng đưa cốc nước cho cậu ấy:

“Cậu mơ thấy gì thế?”

Cậu ta thở hỗn hển, giật lấy nước từ tay tôi uống, rồi nói: "Không có gì đâu.”

Đương nhiên tôi không tin những gì Trương Đào nói, nếu không có gì thì tại sao vẻ mặt của cậu ấy lại kỳ quái như vậy?

Nhưng nếu cậu ấy đã không muốn nói gì tôi đương nhiên sẽ không hỏi thêm nữa.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt."

Tôi đang định quay lại giường thì Trương Đào đột nhiên tóm lấy tôi, "Lý Bình, lời hôm nay cậu nói có phải là sự thật không?"

"Cái gì?”

Cậu ta có chút sốt ruột, “là lúc cậu nói tôi báng bổ thần linh.”

Tôi sờ mũi, “tôi thì tin điều này, nhưng tất cả đều xem thái độ của cậu. Tôi khuyên cậu nên đích thân xin lỗi thần linh.”

Cậu ta thấp giọng chửi một câu rồi xua tay ra hiệu cho tôi rời đi.

Tôi không hiểu nổi thái độ của cậu ấy, lúc đó đã là nửa đêm nên tôi quay lại giường và ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng xe cấp cứu, khi quay lại thì thấy nhân viên y tế đang nâng Trương Đào lên cáng khiêng đi.

Tôi vội xuống giường đỡ: “Bác sĩ, bạn cùng phòng của tôi bị sao vậy?”

“Sốt cao, hôn mê bất tỉnh rồi.”

Ngay lúc Trương Đào được nhấc lên cáng, điện thoại của cậu ấy đã tuột khỏi tay.

Màn hình còn sáng, giao diện giữ nguyên lời xin lỗi cậu gửi hiệu trưởng ngày hôm qua.

Hiệu trưởng không trả lời, nhưng đến sáng sớm nay Trương Đào lại gửi ba chữ “không thành thật” cho hiệu trưởng.

Nhìn thấy điều này, tôi sốc đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Trương Đào trên cáng cứ lẩm bẩm điều gì đó, khi tôi đến gần nghe thì cậu ấy không ngừng lẩm bẩm tôi sai rồi, tôi sai rồi.

Tôi sợ lại xảy ra thêm chuyện gì khác nên theo bác sĩ đến bệnh viện.

Trương Đào sốt dai dẳng, bác sĩ truyền dịch cũng không có tác dụng.

Cậu ấy tỉnh dậy vào buổi trưa, với vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao tôi lại ở đây?”

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Cậu không biết là cậu bị sốt cao sao?”

Cậu ấy lắc đầu: “Tôi cứ nằm mơ thấy hôm qua mình bị người dẫn đường đánh, hôm qua tôi đau lắm”.

Nghe xong, tôi nhanh chóng thuyết phục cậu ấy xin lỗi nhưng cậu ấy lại không cho là đúng.

"Chỉ là mơ thôi, cậu không thấy bây giờ tôi ổn sao?"

Cậu ấy sờ trán, " vả lại bây tôi cũng không còn sốt nữa rồi."

Tôi tức giận bỏ đi, "cậu thật là hết thuốc chữa."

Bước ra bệnh viện, tôi hít một hơi thật sâu, ở cùng Trương Đào một thời gian dài, tôi luôn cảm thấy mình cũng trở nên ngốc như cậu ấy luôn rồi.

Tôi thực sự không muốn nói những điều vô nghĩa với một người như vậy.

Nhưng tôi không ngờ rằng một tháng sau, cậu ấy lại đến gặp tôi với với bộ dạng không còn một cọng tóc trên đầu. 

 

Loading...