Người Thừa Kế Giáo Sư Ớt - 10.
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:32:55
Lượt xem: 15
Quên mất không chặn mẹ tôi, chưa đầy hai phút bà đã gọi điện đến.
"Con trai, tối muộn thế này, con hẹn ai đi yêu đương đấy? Nhanh chóng xóa ngay cho mẹ."
"Mẹ à, mai con sinh nhật rồi."
"Dù sao cũng phải chờ qua sinh nhật rồi mới được yêu đương."
Mẹ tôi không cho phép tôi yêu sớm, nhất định phải đủ 20 tuổi mới được.
"Con trai, con trai mà trưởng thành muộn, phải chờ đến khi có nhận thức rõ ràng về tình cảm mới yêu đương, như vậy mới tôn trọng con gái."
Tôi giải thích với bà rằng tên quán là "Yêu Đi," mẹ tôi mới thôi không nói nữa.
Cuối cùng cũng đối phó xong với mẹ, tôi ngồi phịch xuống ghế.
Có gì đó không đúng lắm, tôi nhìn lên thấy bầu trời đầy sao.
Cái mái che vừa rồi đâu rồi?
Tiểu Vũ hớn hở nói: "Tôi thông minh đúng không, hóa ra mái che nắng cũng tính phí, tôi bảo chủ quán gỡ xuống, tiết kiệm được 20 tệ, có thể gọi thêm vài xiên chả viên."
Khóe miệng tôi giật giật, Tiểu Vũ đúng là đồ keo kiệt.
Cả bếp nướng cũng phải trả tiền, may mà cậu ấy không bảo họ dẹp luôn cái bếp nướng, tôi sợ cậu ấy bắt tôi ăn đồ sống mất.
Không có mái che cũng hay, gió tự nhiên thổi qua mát mẻ.
Uống bia, ăn xiên nướng, ngắm trăng, tắm dưới ánh sao, thật là dễ chịu.
Tôi uống một ngụm bia, rồi kể cho cậu ấy nghe chuyện tôi đã hiểu lầm Hà Tiêu, cô ấy là người đàng hoàng, không có chuyện đó... đặt phòng.
Tiểu Vũ vừa cắn xiên nướng vừa nói ngọng nghịu: "Lão Chu, tôi nghĩ Hà Tiêu thích cậu."
"Xin lỗi, cảm giác của cậu không chuẩn rồi." Tôi đã bày tỏ rõ ràng từ thời cấp ba.
"Lão Chu cậu không tệ, học giỏi, nhân phẩm tốt, quan điểm đúng đắn, Hà Tiêu không thể nào không thích cậu được."
Một cảm giác ấm áp tràn lên trong lòng.
Cuối cùng Tiểu Vũ cũng nói được một câu tử tế.
"Nhưng lão Chu, cậu thật lề mề, không ra tay sớm thì Hà Tiêu chạy mất đấy."
Tôi cười cười, "Đã ra tay, đã thất bại."
Mỗi lần tôi cảm thấy dường như cô ấy có chút thích tôi.
Khi chúng tôi có thể tiến xa hơn về phía tình yêu.
Cô ấy luôn làm cho cảm xúc của tôi từ nhiệt tình trở về bình thường.
Làm tôi nghĩ rằng mình đã hiểu sai ý.
Nếu có cảm tình với một người, làm sao có thể cam lòng chỉ làm bạn bè chứ?
Đó là một điều không đẹp đẽ.
Bạn bè không cam lòng, người yêu chưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-thua-ke-giao-su-ot/10.html.]
Vì vậy tôi thà giữ mối quan hệ thứ ba với Hà Tiêu.
Đối đầu lẫn nhau.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh.
Ánh trăng hôm đó cũng sáng như đêm nay.
Học kỳ hai lớp 11, để đạt giải trong cuộc thi toán.
Mỗi tối tự học tôi đều điên cuồng làm đề.
Hôm đó mọi người đều đã về hết, tôi vẫn còn một đề chưa làm xong, quyết tâm đấu đến cùng với những tế bào não.
Đến khi ngẩng đầu lên, trong lớp chỉ còn lại mình tôi.
Bình thường Hà Tiêu luôn về đúng giờ, hầu như lúc tôi thu dọn đồ thì cô ấy cũng đã về.
Có vẻ như sợ đi cùng đường với tôi vậy.
Hôm nay lạ thật, cũng không thấy đâu.
Đột nhiên, đèn nhấp nháy vài lần rồi hoàn toàn tắt ngấm.
Điều tôi sợ nhất đã đến.
Vì tôi bị chứng quáng gà nhẹ, sợ bóng tối là tử huyệt của tôi.
Bình thường tôi mang theo một chiếc đèn pin nhỏ.
Tôi mò mẫm tìm trong cặp, c.h.ế.t rồi, hôm nay quên mang đèn pin.
Trường chúng tôi lại không cho phép mang điện thoại vào lớp.
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh.
Có lẽ lát nữa sẽ có điện.
Bóng tối như một con thú dữ, giương nanh múa vuốt lao về phía tôi.
Thật nực cười, con trai cũng có lúc yếu đuối mà.
Chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Cảm giác như đã qua nửa thế kỷ, không chờ được ánh sáng.
Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Cô gái thở dốc, "Ai còn ở đây?"
Tôi thấp giọng đáp: "Là tôi, tôi bị quáng gà... hơi sợ bóng tối."
Tôi nghĩ sẽ nghe thấy cô ấy chế nhạo tôi, "Đồ ngốc, cậu mà cũng sợ bóng tối."
Nhưng không.
Vài giây sau, một tiếng sột soạt vang lên, rèm cửa được cô ấy nhanh chóng kéo ra, đó là tấm rèm che nắng ban ngày.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tràn vào lớp học như nước.
Ánh sáng bạc mờ mờ, xua tan đi một chút nỗi sợ hãi.