Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người tình nhỏ của tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:44:49
Lượt xem: 33

Một Thẩm Hữu Văn khác đã gửi cho tôi một tin nhắn.

 

Hãy nói rằng anh nhớ tôi rất nhiều, muốn đến bên tôi.

 

Sau khi tôi trả lời, cả hai đều im lặng một lúc lâu.

 

Anh ấy nói mình là Thẩm Hữu Văn, 18 tuổi.

 

Phải đến khi call video tôi mới chắc chắn rằng mình không bị lừa.

 

Thẩm Hữu Văn 18 tuổi hoàn toàn trái ngược với Thẩm Hữu Văn 28 tuổi.

 

Thẩm Hữu Văn mười tám tuổi rất dễ xúc động, luôn thích làm phiền tôi.

 

Thẩm Hữu Văn hai mươi tám tuổi có chút lạnh lùng, không hay cười nói.

 

Tôi không bao giờ có thể hiểu được cảm xúc của anh ấy.

 

Điều anh ấy làm nhiều nhất là quấy quít lấy tôi trên giường.

 

Sau đó, Tiểu Văn gọi video và gọi thoại cho tôi hàng ngày.

 

Mỗi ngày khi trò chuyện với Tiểu Văn, tôi đều báo cáo hành trình ngày hôm nay cho Thẩm Hữu Văn.

 

Mọi chuyện vẫn diễn ra yên bình.

 

Sau khi call video được ba tiếng, tôi liền muốn đi ngủ.

 

Tiểu Văn vẫn chưa muốn cúp điện thoại.

 

Tôi liền hôn vào máy ảnh.

 

Tiểu Văn trên màn hình nhìn chằm chằm vào camera, hơi đờ đẫn nhưng ánh mắt lại như sáng lên.

 

Trong chốc lát, cổ anh đỏ bừng đến mang tai.

 

Tiểu Văn bây giờ không còn già đời như Thẩm Hữu Văn dù có trêu chọc thế nào cũng hiếm khi đỏ mặt nữa.

 

Tôi vừa định nói thêm vài lời yêu thương nữa.

 

Cánh cửa được mở từ bên ngoài.

 

Còn chưa nhìn thấy người, tôi đã nghe thấy tiếng:

 

"Ôn Dĩ Tường, em đang nói chuyện với ai vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-nho-cua-toi/chuong-2.html.]

 

Tôi có hơi choáng váng chưa kịp tắt cuộc gọi video.

 

Chỉ kịp đóng màn hình điện thoại đóng lại rồi đặt trên bàn.

 

Người vừa nói không ai khác chính là Thẩm Hữu Văn.

 

Anh ấy có vẻ gầy và đen hơn một chút.

 

Cũng về sớm một chút.

 

Tôi mỉm cười nói: “Em vừa gửi tin nhắn thoại cho bạn, sao anh về sớm thế?”

 

Theo lời anh nói trước khi đi, việc quay phim phải mất ba tháng.

 

Bây giờ lại về sớm một tháng như vậy.

 

Đôi mắt anh quét qua biểu cảm của tôi.

 

Tôi như đông cứng lại.

 

Ngay khi tôi nghĩ anh ấy đã tìm ra manh mối gì rồi.

 

Anh chợt bình tĩnh hỏi:

 

“Gần đây có thông báo gì sao?”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm gật đầu.

 

"Sao em không nói trước với anh?"

 

"Chương trình đó không hay, anh sẽ nhờ người đại diện của anh đổi cho em."

 

Tôi lắc đầu và chối lời đề nghị của anh ấy.

 

Anh cau mày: “Ôn Dĩ Tường, em không được phép tham gia chương trình hẹn hò.”

 

Nghĩ tới Tiểu Văn thích làm nũng, tôi cũng muốn thử làm nũng xem thế nào.

 

Tôi vòng tay qua ôm eo anh.

 

Anh ấy giật mình một lúc rồi cũng đưa tay ra ôm lấy tôi.

 

Đây là một chương trình mà tôi kiếm được bằng chính khả năng của mình.

 

Loading...