Người Tình Trong Mộng - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:07:14
Lượt xem: 57
“Vậy loại người mà cậu nói chính là hòa thượng rồi.”
“Cũng không khác hòa thượng lắm, dù sao thì cũng là cái loại thanh tâm quả dục [1].”
[1] Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm tính trong sáng, bỏ bớt lòng ham muốn
Hà An Nhiên chửi thầm. Trước đây cô cũng cho rằng Chu Duyên Xuyên là cái loại người đó, nhưng bây giờ, trong lòng cô rất rõ ràng, Chu Duyên Xuyên cùng với thanh tâm quả dục căn bản không hề liên quan đến nhau.
Đàn ông đều giống nhau cả, trên đời này không có Liễu Hạ Huệ [2] thứ hai.
“Đúng rồi, Tôn Duyệt, chuyện của mình với anh ấy, có thể giúp mình giữ bí mật được không?”
“Được chứ, cậu yên tâm đi, không sao đâu, mình biết mà.” Tôn Duyệt chớp mắt với cô, đương nhiên là cô ấy biết việc này, cũng không phải là đồ ngốc.
“Đúng rồi, Từ Diễm đến rồi à?”
“Từ Diễm?” Hà An Nhiên khó hiểu hỏi lại.
“Đâu có.” Cô lắc đầu.
“Ôi, mình nói chuyện cậu nằm viện cho Từ Diễm. Lúc đó anh ấy rất sốt ruột, chẳng lẽ anh ấy chưa từng đến thăm cậu sao?”
“Không có.”
“Lạ thật, anh ấy vẫn luôn rất quan tâm cậu mà.” Tôn Duyệt thấp giọng lầm bầm.
Hà An Nhiên hỏi: “Cậu nói gì thế?”
“Hả?”
“Không… Không có gì.”
“Đúng rồi, sao cậu lại rảnh mà đến đây?”
“Mình đâu có rảnh, mình cũng chỉ đến đưa bữa sáng cho cậu thôi, lát nữa mình còn phải về làng du lịch làm việc. Cậu không ở đó, mình càng không thể rời đi.”
Hà An Nhiên gật đầu, cũng đúng.
“Tôn Duyệt, giờ cậu làm thủ tục xuất viện cho mình được không?”
“Thủ tục xuất viện? Cậu nói bậy gì đấy?” Tôn Duyệt liếc cô một cái.
Đừng nói bác sĩ không cho Hà An Nhiên xuất viện, cho dù bác sĩ cho, Tôn Duyệt cũng là người đầu tiên không đồng ý. Vết thương trên lưng Hà An Nhiên không nhẹ, cần phải nghỉ dưỡng thật tốt.
“Mình không có gì đáng ngại, huống gì mình ở bệnh viện cũng chỉ nằm thôi, mình không yên tâm về công trình lần này.”
“Không được, cậu phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, lúc nào vết thương sau lưng tốt hơn mới được xuất viện.” Tôn Duyệt lắc đầu.
“Mình không chờ lâu vậy được, hôm nay mình phải xuất viện, mình thật sự không sao, mình bị thương ở lưng chứ không phải là chân, vẫn có thể đi.”
“Cậu đừng nói nữa, mình không cho phép, cậu phải ở bệnh viện cho mình.”
“Tôn Duyệt…”
“Chuyện này không thương lượng nữa, mình đi đây, tối mình lại đến thăm cậu.” Tôn Duyệt lạnh mặt, sau đó xách túi chạy lấy người.
Cả quá trình Hà An Nhiên chỉ biết sững người nhìn Tôn Duyệt rời đi. Cô dựa vào giường bệnh, có chút bất đắc dĩ. Cô thật sự không sao, thật sự không cần nằm viện.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-103.html.]
Tôn Duyệt đi không bao lâu, cô nhớ đến lời cô ấy nói rằng đã từng gọi cho Từ Diễm.
Cô nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gọi cho Từ Diễm một cuộc điện thoại.
Đầu kia điện thoại là giai điệu quen thuộc, khoảng một phút đồng hồ sau, điện thoại mới có người nghe.
“Alo, Từ Diễm.”
“Ừ, sao thế?”
“Em nghe Tôn Duyệt nói, cậu ấy gọi cho anh?” Hà An Nhiên nhỏ giọng hỏi anh.
“Ừ, có gọi, cô ấy nói em bị thương nằm viện, không có gì đáng ngại chứ?”
Trong lòng Hà An Nhiên hơi căng thẳng.
“Không… Không có gì, chỉ là sau lưng bị thương một chút, không có gì đáng ngại.”
“Ừ, không có gì đáng ngại thì tốt. Anh cũng định tới thăm em nhưng công việc bận quá, thật sự không thể phân thân đến đó.”
Hà An Nhiên nhanh chóng nói: “Không sao không sao, anh không cần đến đây, công việc quan trọng hơn.”
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, cách chiếc điện thoại, trong chốc lát cả hai người đều không nói chuyện.
Hà An Nhiên cũng không biết vì sao anh không nói gì, không khí bắt đầu gượng gạo.
“Này… Từ Diễm, anh phải hạnh phúc.”
Chúc anh và Bùi Nhạc mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
“Ừ, anh biết.”
Em hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc.
Hà An Nhiên cũng không biết hai người họ cúp điện thoại như thế nào, chỉ là không thể hiểu ra sao đã cúp máy. Cô sững người nhìn màn hình điện thoại.
...
Từ Diễm ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại. Sắc mặt anh không quá tốt, ánh mắt ảm đạm.
Qua một lúc lâu, anh gọi thêm một cuộc điện thoại. Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Alo, anh Thanh.”
“Sao thế?”
“Bộ kịch truyền thanh mà anh nói lúc trước. Em thay đổi chủ ý rồi, em nhận.”
Triệu Thanh không hiểu lắm, không phải hôm qua không đồng ý sao, nói là gần đây đừng sắp xếp công việc cho anh, sau khi vở kịch lần này kết thúc, phải đi thăm An Nhiên đã.
“Còn có chuyện nữa, gần đây xếp thêm việc cho em đi, cứ sắp xếp cho kín.” Anh dùng tất cả thời gian để làm việc, như vậy hẳn là sẽ không có thời gian để nhớ cô nữa.
“Từ Diễm, cậu không sao chứ?” Triệu Thanh không khỏi lo lắng.
“Em không sao, em thì có thể có chuyện gì, yên tâm đi, cúp máy đây.”
Chờ Triệu Thanh đáp lại, anh mới cúp điện thoại. Anh vô lực nằm trên sô pha, tùy tay ném điện thoại xuống sàn nhà, khép mắt lại.
Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều là Hà An Nhiên. Anh là một người nhát gan, thích một người nhiều năm như vậy cũng không dám nói cho người ta, thậm chí anh còn không dũng cảm bằng Bùi Nhạc, cho nên tất cả những gì bây giờ đều là anh đáng phải nhận.
Lúc trước anh còn muốn vì mình nỗ lực một lần, mặc kệ cô có tiếp nhận hay không, anh cũng sẽ nói hết những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng bây giờ anh từ bỏ. Anh đã biết đáp án, anh hiểu cô, cho nên anh không muốn làm cô khó xử, cũng không muốn làm cô đau lòng.