Người Tình Trong Mộng - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:14:40
Lượt xem: 75
Nhớ tới đoạn đối thoại hoàn chỉnh này, bút vẽ trong tay Hà An Nhiên “bộp” một cái rơi xuống bàn.
Cô nghĩ có lẽ là nghe nhầm đi, sao Chu Duyên Xuyên có thể nói với cô những lời như vậy được.
Không thể nào, không thể nào.
Hà An Nhiên lắc đầu thật mạnh.
Tôn Duyệt ngẩng đầu nhìn cô, thấy động tác kì lạ của cô thì hỏi: “Cậu sao thế?”
Hà An Nhiên dừng lại, mờ mịt nhìn cô ấy.
“Không… Không có gì.” Cô nhặt bút trên bàn lên, bắt đầu vẽ tiếp.
“Sao mình cảm thấy cậu có hơi thất thần nha.”
“Có sao?” Hà An Nhiên mỉm cười nhìn cô ấy.
Tôn Duyệt nghiêm túc gật đầu: “Nếu không thoải mái thì cứ nói, đừng có tự mình chống đỡ.”
“Ừ.”
…
Từ Diễm trở về đã hơn một tháng, anh vừa về thì đã có một đống lớn công việc trong tay cần xử lý. Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn thu âm, thật vất vả mới xử lý xong toàn bộ, có thể thả lỏng một chút.
“Anh Thanh, em thu âm xong rồi, đi trước đây.” Từ Diễm nói với Triệu Thanh trong phòng thu âm.
“Cứ đi đi, mấy ngày nay vất vả rồi.” Triệu Thanh phất tay với anh.
Từ Diễm mặc áo khoác, sau đó đi ra bên ngoài.
Buổi chiều, Hà An Nhiên mới ra khỏi tòa nhà chưa được vài phút thì một chiếc xe màu trắng đã chạy đến, dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Từ Diễm cười sáng lạn.
“Lên xe đi.”
Hà An Nhiên mở cửa xe ngồi lên.
“Muốn ăn gì?” Từ Diễm vừa hỏi cô vừa khởi động xe.
Hà An Nhiên ngẫm nghĩ: “Lẩu thế nào, gần đây lạnh quá.”
“Được, em nói ăn gì thì ăn cái đó.”
Từ Diễm dừng xe trước một tiệm lẩu.
Vừa vào cửa, Hà An Nhiên liền cảm giác được luồng khí ấm áp, bên trong bật điều hòa.
Hai người lên tầng hai.
Từ Diễm cho rót cho cô một ly trà lúa mạch: “Gần đây thế nào?”
“Cũng vậy thôi, không tốt cũng không xấu.” Hà An Nhiên mỉm cười.
“Còn anh, cảm giác anh rất bận.”
“Ừ, lúc trước bận thu âm cho một bộ kịch truyền thanh [1] lớn, cả ngày đều ở trong phòng thu âm.”
[1] Kịch truyền thanh (Broadcasting Play): là loại kịch phát trên radio, chủ yếu là do các MC hoặc diễn viên phối âm diễn. Còn gọi là kịch phát thanh, kịch âm hiệu, kịch thanh.
“Nhìn thu nhập có vẻ khả quan nha, kiếm được khá nhiều tiền đấy.” Hà An Nhiên làm vẻ mặt tham tiền.
Lúc đang nói chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn lên.
Lúc này, nồi cũng đã nóng, nước cũng bắt đầu sôi. Hà An Nhiên nhanh nhẹn thả cá sống cắt lát, khoai tây, rong biển gì đó, toàn bộ đều đổ vào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thời gian trôi rất nhanh, hai người cũng đã ăn no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-44.html.]
Ăn cơm xong, Từ Diễm đưa Hà An Nhiên về nhà. Anh dừng xe dưới nhà cô.
“Em lên đây, anh cũng về sớm đi.” Hà An Nhiên vẫy tay với anh.
“Ừ, đi đi.”
“Tạm biệt.” Nói xong, cô xoay người đi vào bên trong.
“An Nhiên.” Từ Diễm đột nhiên gọi cô.
Hà An Nhiên xoay người lại.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Từ Diễm nhìn cô, hình như là muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, một lát sau, anh lắc đầu: “Không có gì, em lên đi.”
Hà An Nhiên khó hiểu nhìn anh.
“Đi đi, không có gì đâu.”
“Được rồi, em đi đây, ngủ ngon.”
“Ừ.” Từ Diễm gật đầu.
Từ Diễm nhìn bóng dáng Hà An Nhiên đi lên tầng, trong mắt là sự dịu dàng không nói nên lời. Vừa rồi suýt chút nữa là anh đã thổ lộ với cô, nhưng lại cảm thấy giờ thời cơ còn chưa chín muồi nên mạnh mẽ nhịn xuống, bởi vì anh quá hiểu tính cách của Hà An Nhiên, nếu bây giờ anh thổ lộ, chắc chắn sẽ dọa cô chạy.
Anh sững người dưới nhà cô một lúc lâu mới khởi động xe rời đi.
...
Hà An Nhiên mở cửa đi vào, thay giày xong liền chuẩn bị đi tắm rửa. Cô vừa buông điện thoại xuống thì cảm giác được điện thoại rung lên, là Chu Duyên Xuyên gửi tin nhắn.
‘Ăn cơm chưa?’
Hà An Nhiên nhanh chóng nhắn lại một câu.
‘Ăn rồi.’
Mấy ngày nay Chu Duyên Xuyên không gọi điện thoại cho cô, ngay cả Tống Trân cũng không mấy khi liên hệ, cho dù có gọi thì cơ bản cũng chỉ trong vòng vài phút đã kết thúc.
Nghe Tống Trân nói, gần đây việc quay phim đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Toàn bộ phim trường ai ai cũng bân rộn, mỗi ngày đều phải làm việc đến rạng sáng mới có thể kết thúc công việc. Đặc biệt là Chu Duyên Xuyên và Tề Nghiễm Ninh, hai người họ là hai diễn viên chính, suất diễn nhiều hơn so với các diễn viên khác, mỗi lần nghỉ ngơi thì chỉ có hơn mười phút, mệt đến mức vừa dính vào ghế là có thể chìm vào giấc ngủ.
Tin nhắn của cô vừa gửi thành công chưa đến vài giây, Chu Duyên Xuyên đã gọi đến.
“Alo?”
“Đỡ cảm chưa?” Giọng của anh dịu dàng từ tính.
“Đã sớm tốt rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên đột nhiên rất muốn hỏi anh, những lời anh nói tối hôm đó có phải là thật không, nhưng khóe môi cô mấp máy, cuối cùng lại không nói được thành lời.
Đột nhiên bên kia điện thoại truyền đến tiếng gì đó, một lát sau, cô mới nghe được giọng Chu Duyên Xuyên, hình như đầu kia có người gọi anh, nói là sắp bắt đầu quay.
“Có phải là sắp bắt đầu quay không?” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Vậy anh mau chuẩn bị đi.”
“Ừ.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong, cô đợi Chu Duyên Xuyên cúp điện thoại, nhưng đầu kia vẫn không cúp. Cô nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó yên lặng cúp điện thoại.