Người Tình Trong Mộng - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:16:36
Lượt xem: 82
Hà An Nhiên cũng giang tay ôm anh.
Ôm như vậy, cô cảm giác mình đã ôm cả thế giới, Chu Duyên Xuyên là cả thế giới của cô.
“Em cũng nhớ anh.”
Từ khi xác định quan hệ, Hà An Nhiên không hề đè nén tình cảm của mình nữa.
Chu Duyên Xuyên rõ ràng là được chiều mà lo sợ, cánh tay đang ôm cô không khỏi dùng sức hơn, như muốn khảm cô vào xương cốt mình. Ôm một lúc, Chu Duyên Xuyên mới buông cô ra, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Hà An Nhiên cũng không chút yếu thế nhìn anh.
Hai người cứ đối mắt như vậy, vài giây sau, Chu Duyên Xuyên không nhịn được cười, anh cúi người hôn lên môi cô một cái. Hôn xong, anh liền tách môi cô ra, nhưng mà còn chưa tách ra, Hà An Nhiên bỗng đưa tay chạm vào má anh, nhón chân lên.
Cơ thể Chu Duyên Xuyên lập tức cứng đờ, anh đã từng hôn Hà An Nhiên vài lần, nhưng lần nào cũng là anh chủ động, cô chưa từng chủ động hôn anh, đây là lần đầu tiên.
Kỹ thuật hôn của Hà An Nhiên không tốt, cô chỉ biết dán môi mình vào môi anh, cắn lung tung, còn lại thì không biết, nhưng chỉ như vậy cũng đã có thể khiến Chu Duyên Xuyên nóng cả người. Bàn tay anh chế trụ eo cô, nâng cô lên một chút, đảo khách thành chủ làm cho nụ hôn sâu hơn.
Hơi thở nồng đậm nam tính ập vào mặt, Hà An Nhiên cảm thấy cả người mình mềm đi, tê dại như bị hàng tỉ con kiến gặm cắn, khiến cô muốn ngừng cũng không được.
Cô vòng tay ôm cổ anh, hơi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đáp lại anh.
Cô thích anh hôn, cô thích hương vị mát lạnh trong miệng anh, tất cả mọi thứ của anh đều khiến cô thích, đều khiến cô mê muội.
Chu Duyên Xuyên vuốt lại đầu tóc hơi lộn xộn của cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, tràn đầy yêu chiều.
Đôi tay Hà An Nhiên ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc mạnh mẽ của anh.
“Anh ăn cơm chưa?” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
“Anh ăn trên máy bay rồi.”
“Cơm trên máy bay mà cũng no được à?” Hà An Nhiên rời khỏi cái ôm của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em đi làm cho anh tô mì.” Nói xong cô liền chuẩn bị đi làm cho anh. Nhưng cô còn chưa bước được nửa bước thì đã bị anh chế trụ.
“Không cần phiền vậy đâu, anh không đói.” Anh thân mật cọ trán với cô.
“Anh đi tắm đã.”
“Ừ, em đi lấy đồ ngủ cho anh.”
Chu Duyên Xuyên buông cô ra.
“Ừ.”
Hà An Nhiên mỉm cười chạy đến bên cạnh hành lý của Chu Duyên Xuyên, đặt nó nằm xuống, sau đó ngồi xổm mở khóa kéo. Chu Duyên Xuyên cũng đi qua, ngồi xổm bên cạnh cô.
Va li của Chu Duyên Xuyên sắp xếp rất quy củ, tất cả đều thật chỉnh tề, chỉ cần liếc mắt một là cô đã nhìn thấy bộ đồ ngủ màu cà phê trong hành lý của anh.
Cô lấy áo ngủ ra đưa cho anh.
“Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-57.html.]
Chu Duyên Xuyên mỉm cười, nghiêng đầu qua hôn nhẹ lên môi cô một cái.
“Tuân lệnh phu nhân!”
Mặt Hà An Nhiên lập tức đỏ lên, cô đỏ mặt mắng anh: “Ai là phu nhân của anh, không biết xấu hổ!”
Chu Duyên Xuyên cầm tay cô, chạm vào mặt mình “Anh có mặt [1], hơn nữa còn rất đẹp trai.”
[1] Không biết xấu hổ (不要脸) còn có thể hiểu là không có mặt mũi.
Hà An Nhiên thật sự không còn gì để nói, cô rút tay về, sau đó đẩy anh ra.
“Đi mau, đi mau đi.”
Chu Duyên Xuyên cũng không trêu cô nữa, anh nhéo mặt cô, tâm tình rất tốt đi vào phòng tắm, còn lẩm bẩm hát trong miệng.
Hà An Nhiên sờ gương mặt bị anh nhéo, dường như còn lưu lại độ ấm của ngón tay anh.
Cô mím môi, trong mắt là hạnh phúc không thể nào che giấu được. Cô ngồi trên sô pha, nhìn ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng tắm, trên tấm kính là một lớp hơi nước mờ mờ.
Không lâu sau, Chu Duyên Xuyên mặc áo ngủ đi ra, anh tắt đèn phòng tắm, vừa ngẩng đầu liền thấy Hà An Nhiên đang ngồi trên sô pha.
“Sao không vào trước?”
“Đang đợi anh đấy.”
Đôi mắt Chu Duyên Xuyên hơi chấn động, anh đột nhiên đi qua chỗ cô, đưa tay bế ngang cô lên.
Hà An Nhiên hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”
Đôi môi ấm áp của anh dán vào má cô: “Em nói xem?”
Ở phương diện này, Hà An Nhiên thật sự không phải là đối thủ của anh.
Anh ôm cô đi tắt đèn trong phòng khách, sau đó mới nhanh chóng đi về phòng ngủ.
Anh đặt cô lên giường, vừa chạm vào giường, Hà An Nhiên liền giống như con cá chạch thoát khỏi vòng ôm của anh, sau đó xốc chăn lên chui vào.
Chu Duyên Xuyên thấy dáng vẻ này của cô thì không khỏi bất đắc dĩ bật cười, anh tắt đèn phòng ngủ, sau đó cũng xốc chăn chui vào.
Anh thấy cô nằm rất xa mình thì hỏi: “Sợ anh à?”
Trong bóng đêm, Hà An Nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của anh nên bắt đầu thả lỏng.
“Không…”
“Vậy em cách anh xa như vậy làm gì?” Giọng anh trầm thấp khàn khàn.
Cô cảm giác được anh đang nhích lại gần mình, dần dần cảm nhận hơi thở nóng bỏng trên người anh, cô không khỏi nắm chặt góc chăn, không nói chuyện.
Chu Duyên Xuyên kéo chăn cô ra, sau đó vươn tay ôm cô vào n.g.ự.c mình.
Cả người Hà An Nhiên cứng đờ, cô không mặc bra, giờ bị anh ôm vào n.g.ự.c thân mật như vậy, cách lớp áo ngủ mỏng manh, nơi mềm mại của cô thậm chí còn có thể cảm nhận độ ấm đến từ lồng n.g.ự.c anh.