Người Tình Trong Mộng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:32:29
Lượt xem: 178
Đối với Từ Diễm, Hà An Nhiên rất cảm kích, bởi vì nhờ quan hệ với Từ Diễm mà bốn năm đại học của Hà An Nhiên tuy khá tẻ nhạt nhưng cũng an ổn.
Hà An Nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy Từ Diễm thích mình. Hơn nữa cô cũng không dám tự mình đa tình. Người như Từ Diễm, muốn bạn gái kiểu gì, chỉ cần anh tùy tiện ngoắc tay một cái đã có một đám fan nguyện ý vì anh, sao có thể coi trọng cô.
Trong lòng cô, Từ Diễm tựa như một người anh trai, thêm chút nữa là vượt qua, thiếu chút nữa là xa cách.
...
Hơn năm giờ chiều, Hà An Nhiên rời khỏi phòng làm việc.
Đi thang máy xuống tầng, hơn năm giờ chiều, toàn bộ đèn trong đại sảnh đã sáng lên, sắc trời bên ngoài cũng dần tối lại. Vừa ra khỏi tòa cao ốc, một trận khí lạnh ập đến trước mặt, Hà An Nhiên co rúm lại, quấn chặt áo phao trên người.
Tháng ba ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, nhiệt độ không khí thay đổi thất thường, buổi sáng còn có một ít ánh nắng, giờ cả bầu trời đã âm u, có lẽ tối nay sẽ có một trận mưa. Cô đội mũ áo phao lên, đôi tay theo thói quen cho vào túi áo, lại bật ngờ chạm phải một cái gì đó lạnh lẽo, là điện thoại vừa rồi cô nhét vào túi.
Cô lấy điện thoại ra, bật màn hình, mở nhật ký điện thoại. Phía trên có một cuộc gọi nhỡ của Chu Duyên Xuyên, trong lòng cô là một cảm giác nói không nên lời, giống như dấm và ớt trộn lẫn với nhau, vừa chua xót lại vừa đau đớn.
Tiểu khu cô ở cách phòng làm việc không xa, là tiểu khu Nam Phong cách đây mười dặm, đi bộ cũng chỉ mất hai mươi phút. Đi dọc theo đường cái, sau đó xuyên qua một khu phố là đến cửa tiểu khu nơi cô ở. Ánh đèn trong tiểu khu đã sáng lên hết, mưa bụi trên bầu trời cũng dần lớn, từng giọt từng giọt đáp xuống mũ cô, Hà An Nhiên tăng nhanh bước chân.
Cô chạy nhanh đến hàng hiên, vừa chạy vào đã bỏ mũ trên đầu xuống, vỗ mưa phùn trên lớp lông vũ, sau đó mới lên tầng.
Bởi vì trời mưa nên hành lang có một mùi ẩm ướt. Ở khúc quanh lên tầng hai, cần phải lấy tay quơ quơ mới đi được.
Cô theo tay vịn lên tầng hai, lúc đi đến tầng hai, cô vươn tay quơ quơ nhưng đèn cảm ứng vẫn không sáng.
"Lâu như vậy rồi, sao bên bất động sản còn chưa cho người đến sửa đèn?" Hà An Nhiên nhíu mày.
Cái đèn ở cầu thang này đã hỏng hai tuần, cũng đề cập với bất động sản nhiều lần, bọn họ nói sẽ lập tức tu sửa, nhưng nói thì nói vậy mà đến bây giờ một bóng người cũng không thấy, đúng là không đáng tin cậy.
Cô lại quơ quơ lung tung vài cái, đèn vẫn không sáng như cũ, cô đành phải từ bỏ, cam chịu men theo tay vịn cầu thang để đi lên tầng.
Sau khi lên đến tầng bốn, cô đột nhiên dừng bước. Trước cửa tầng năm có một bóng đen.
Trong ánh sáng tối tăm, một làn khói tỏa ra, chấm màu đỏ tươi nổi bật trong đêm đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-6.html.]
Sau lưng Hà An Nhiên lập tức đổ mồ hôi lạnh, vô cùng lạnh lẽo, bàn tay đặt trên lan can nắm chặt.
"Ai ở đó?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Bóng dáng màu đen kia không nói gì, chỉ dập tắt chấm đỏ trong đêm tối đi, người đó nghiêng đầu nhìn cô, nhưng khuôn mặt lại ẩn ở trong bóng tối, cô không thấy rõ lắm.
Hà An Nhiên cảm thấy như có gì đó mắc ở cổ họng, khiến cô ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lòng bàn tay dần dần trở nên thấm ướt, đầu cũng vang lên tiếng ù ù, cô theo bản năng bước xuống cầu thang.
Ai ngờ cô vừa lùi xuống, người trên cầu thang cũng cử động cơ thể, cô thấy anh ta đang đến chỗ mình.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống trải âm u, cánh tay Hà An Nhiên lập tức nổi da gà, giống như chim sợ cành cong, chạy như bay xuống dưới tầng. Nhưng cô lại không ngờ bước chân phía sau so với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn nhiều, cô còn chưa xuống đến tầng ba thì đã bị ôm eo từ phía sau, một bàn tay che miệng cô lại.
Cả người Hà An Nhiên kinh hoàng đến cực điểm, liều mạng dùng hết sức để giãy giụa.
"Đừng sợ, là anh."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến phía trên đỉnh đầu, Hà An Nhiên theo bản năng ngừng giãy giụa, sững sờ đứng đó.
"Sao thế, bị dọa cho choáng váng rồi à?" Người đàn ông chọc ghẹo cô, đồng thời cũng buông lỏng tay ra.
Hà An Nhiên lập tức xoay người, dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ, cô thấy gương mặt ôn hòa, khóe môi mỉm cười của người đó.
"Chu... Duyên Xuyên?"
"Ừ, không phải anh thì em còn nghĩ là ai?"
Hà An Nhiên lập tức có một cảm giác sống sót sau tai nạn, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại phát hiện có gì đó không quá thích hợp.
Cùng lắm thì hôm nay cô mới chỉ chạm mặt anh, sao anh biết nhà cô ở đây?
Chu Duyên Xuyên liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Hà An Nhiên, anh vươn tay vuốt lại mái tóc đã lộn xộn của cô: "Chỉ cần em ở Bắc Kinh, đào ba tấc đất anh cũng sẽ tìm được em."