NGƯỜI TỪNG YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNH ĐÃ CHÁN GHÉT TÔI RỒI - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-07-14 02:48:26
Lượt xem: 1,068
19
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, tôi nghĩ Đoạn Lập Trạch gặp chuyện.
Tôi kéo chăn chạy ra ngoài.
Khi tôi đến phòng khách.
Thấy cú đ.ấ.m của Từ Thịnh Châu sắp đánh vào mặt Đoạn Lập Trạch, tôi hét lớn: "Từ Thịnh Châu, dừng lại!"
Anh ta nhìn thấy tôi, dường như sững lại.
Tôi vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương của Đoạn Lập Trạch.
Khóe miệng cậu ấy đã bị rách.
Tôi đau lòng vô cùng.
"Từ Thịnh Châu, anh có bệnh không, nửa đêm đến nhà người khác đánh người."
Tôi lạnh lùng nhìn Từ Thịnh Châu.
Anh ta không chỉ ngoại tình.
Giờ lại đến gây sự.
Tôi không hiểu anh ta muốn gì.
Mười năm tình cảm, dù chia tay, tôi cũng không muốn làm quá đáng.
"Sơ Sơ, em vì cậu ta mà mắng anh?"
Sắc mặt Từ Thịnh Châu trắng bệch.
Anh ta chỉ vào Đoạn Lập Trạch bên cạnh tôi: "Cậu ta biết em là bạn gái của anh, nhưng khi chúng ta cãi nhau lại lợi dụng cơ hội."
"Từ Thịnh Châu, chúng ta đã chia tay từ lâu."
"Không phải đâu, Sơ Sơ, anh không muốn chia tay với em, chỉ là anh thấy mới mẻ, người anh thích chỉ có em, người anh muốn cưới cũng chỉ có em."
Từ Thịnh Châu hoảng loạn lấy từ túi ra chiếc hộp đựng nhẫn.
"Sơ Sơ, chúng ta kết hôn đi."
"A! Chị Thẩm Sơ, mặt em đau quá, chị xem giúp em, có phải bị hủy dung rồi không."
Khi Từ Thịnh Châu vừa mở hộp ra.
Đoạn Lập Trạch liền ôm mặt kêu đau.
Tôi không quan tâm Từ Thịnh Châu nói gì.
Tôi lo lắng quay sang nhìn vết thương trên mặt Đoạn Lập Trạch.
Đoạn Lập Trạch vừa nói, vừa khiêu khích nhìn Từ Thịnh Châu.
"Chị Thẩm Sơ, anh họ đánh mạnh quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tung-yeu-toi-nhu-sinh-menh-da-chan-ghet-toi-roi/chuong-19.html.]
"Chắc chắn là muốn em bị hủy dung, để chị không thích em nữa."
"Sao có thể, dù em có thế nào chị cũng thích em."
Tôi biết Đoạn Lập Trạch cố ý.
Cậu ấy kêu rất quá đáng.
Nhưng cậu ấy thích tôi, tôi cũng thích cậu ấy.
Cậu ấy ghen tuông làm những việc trẻ con như vậy khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.
"Sơ Sơ..."
Từ Thịnh Châu đứng ngoài cửa thấy tôi dùng giọng điệu dịu dàng như trước đây với mình để đối xử với Đoạn Lập Trạch, khuôn mặt anh ta mất hết sắc máu.
Như muốn tan vỡ.
Giọng Từ Thịnh Châu khàn khàn: "Sơ Sơ, đừng đối xử với anh như vậy."
Tôi quay lại.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ta, trong lòng không có chút cảm xúc.
"Từ Thịnh Châu, anh biết mẹ tôi c.h.ế.t vì gì, nhưng anh lại đi tìm người phụ nữ khác để làm tổn thương tôi."
"Khi anh ngoại tình, anh nên nghĩ đến điều này."
"Tôi không bao giờ chấp nhận người đàn ông ngoại tình."
Đoạn Lập Trạch đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Chị Thẩm Sơ, em sẽ không như vậy."
"Em rất chung thủy."
Khi tôi đóng cửa lại, khuôn mặt Đoạn Lập Trạch lập tức xụ xuống.
"Anh ta còn muốn cầu hôn chị!"
Cậu ấy trông rất tức giận.
Tôi kiễng chân, hôn lên môi cậu ấy: "Chị không thích anh ta, cũng không cưới anh ta."
Đoạn Lập Trạch cong môi cười: "Chị thích em, nên chị sẽ cưới em."
Tôi cười lớn.
Đoạn Lập Trạch như làm ảo thuật.
Khi chiếc nhẫn kim cương hồng hiện ra trước mắt tôi, tôi ngẩn ngơ một lúc mới hoàn hồn.
Tôi nhìn Đoạn Lập Trạch quỳ một gối trên đất.
"Chị Thẩm Sơ, em sẽ đối xử tốt với chị cả đời."
Ánh mắt cậu ấy nồng nhiệt và chân thành.
Tôi không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại tôi không thể từ chối cậu ấy.