Người xa lạ - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-17 21:07:14
Lượt xem: 1,818
Tôi đứng trước gương trong phòng tắm, ngắm nhìn thân hình gầy gò của mình, hai tay từ trên má trượt xuống, chạm vào xương quai xanh nhô lên, rồi đến xương ngực, cho đến khi chạm tới chiếc bụng phẳng lì.
Hai năm trước, tôi đã không biết bao nhiêu lần mong chờ có con với hắn.
Nhưng……
Sau khi đôi tay run rẩy bình tĩnh lại, tôi gửi lại tin nhắn cho Tống Dục Minh: “Tôi sẽ tự mình đi kiểm tra sức khỏe, không cần anh đi cùng.”
Tôi không còn là Tô Mạt, người đã dựa dẫm vào hắn trong mọi chuyện hai năm trước nữa. Tiếp theo, tôi sẽ dần dần lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, thời gian để họ tận hưởng đã hết.
4
Mẹ tôi xuất thân trong một gia đình doanh nhân giàu có, khi bà lấy chồng, ông bà nội tôi đã cho bà cổ phần một công ty làm của hồi môn, mẹ tôi luôn giữ nó. Sau khi tự tử, bà để lại những thứ này cho tôi.
Trong hai năm ở tù, tôi đã tìm thấy những người đã đồng hành cùng mẹ tôi và tin tưởng tôi trong những năm đầu để kiểm soát ngành công nghiệp cốt lõi. Còn với những công ty khác, tôi đầy tham vọng nhưng chưa đủ mạnh mẽ nên bố tôi nhân cơ hội đó để ăn bớt một phần.
Công việc kinh doanh của ông ta phát đạt là nhờ của hồi môn và gia cảnh của mẹ tôi. Tuy nhiên, ông ta lại không hề biết ơn chút nào, sau khi lập nghiệp xong, ông ta bắt đầu nuôi phụ nữ ở bên ngoài và sinh ra đứa con gái ngoài giá thú.
Tôi đã gọi điện và tìm thấy Lâm Hạ: "Chúng ta hãy gặp nhau đi."
Lâm Hạ hơn tôi mười tuổi, là tri kỷ do mẹ tôi huấn luyện, nhiều năm qua, anh thường xuyên đến thăm tôi trong tù, ngủ yên bên cạnh cha tôi.
"Cô Tô, đây là những bằng chứng mà tôi đã thu thập trong mấy năm qua về việc bố cô lừa dối và bán lại cổ phần công ty để hối lộ. Xin cô hãy xem."
Lâm Hạ mang đến một xấp thông tin dày đặc, tôi lật qua vài trang rồi mỉm cười.
"Cảm ơn anh Lâm."
Những điều này rất quan trọng đối với tôi, chúng là khởi đầu cho cuộc chiến chống lại bố tôi và cả nhà ông ta.
"Không có gì, cô Tô." Lâm Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Quan trọng nhất là cô có thể vui vẻ trở lại."
"Cảm ơn."
Trong hai năm ở tù vừa qua, nhờ có Lâm Hạ chăm sóc nên tôi mới không gặp rắc rối như vậy. Lâm Hạ còn nhất quyết buổi chiều sẽ đưa tôi đi khám, anh nói mẹ tôi đã chăm sóc anh rất tốt, bây giờ anh muốn trả lại cho tôi.
Tôi không thể trốn tránh nên đồng ý. Nhưng không ngờ vừa khám sức khỏe xong đã gặp Tống Dục Minh ở cổng bệnh viện.
Khi nhìn thấy tôi và Lâm Hạ, hắn sững sờ.
“Tô Mạt.” Giọng Tống Dục Minh trầm hẳn, tôi có thể thấy rõ sự nghi ngờ trong mắt hắn.
"Đây có phải là lý do tại sao cô không cần tôi đi cùng không?" Hắn cau mày, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt.
"Anh nghĩ sao cũng được." Tôi cũng lười giải thích nên quay sang cười với Lâm Hạ: “Anh Lâm, anh đưa tôi về.”
“Được.” Lâm Hạ không từ chối.
Tôi thậm chí còn không buồn nhìn Tống Dục Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-xa-la/3.html.]
…………
Buổi tối Tống Dục Minh về nhà, hắn cởi cà vạt, đi vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường: "Tô Mạt, chúng ta nói chuyện nhé?"
Nhưng hôm nay tôi chạy cả ngày nên thấy mệt, thế là tôi giả vờ ngủ và phớt lờ hắn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nghe thấy Tống Dục Minh khẽ thở dài, căn phòng yên tĩnh.
Khi biết chuyện của Tống Dục Minh và Tô Nhiễm, tôi đã muốn nói chuyện với hắn nhưng hắn lại im lặng.
Ôi, thật mỉa mai.
5
Tuần thứ hai sau khi tôi ra tù, bố tôi hẹn gặp tôi.
Kê từ khi mẹ tôi qua đời, tôi chưa bao giờ quay về. Cái gọi là nhà đó đã bị người khác chiếm giữ, tôi cũng không buồn quay lại.
Ông ta hẹn tôi gặp nhau ở ngoài, tôi tưởng đó là cuộc nói chuyện giữa người thân trong gia đình, không ngờ lời lời đầu tiên ông ta lên tiếng trong cuộc gặp lại là lời buộc tội. Ngoài ra, vì tôi bắt đầu liên lạc với cấp dưới cũ của mẹ tôi nên ông ta trở nên lo lắng.
"Tiểu Mạt, sao đột nhiên mày lại muốn thu hồi những công ty đó? Gần đây mày thiếu tiền à?"
Lời nói lanh lùng đập vào mặt tôi, tôi tê dại đến mức không cảm nhận được gì, ở trong tù, tôi đã nghe lời lẽ ác độc từ những kẻ bắt nạt còn nhiều hơn.
“Đã hai năm không gặp, ông vẫn như vậy.” Tôi mỉm cười, đứng dậy rót trà vào tách trà trước mặt ông ta.
Đây là trà Đại Bạch, mẹ tôi thích nhất, nghe nói dùng trà này một năm có thể không cần dùng thuốc ba năm, bà luôn giúp ông ta pha loại trà này, nói có thể tiêu viêm, giải nhiệt.
Tôi muốn hắt nó lên người ông ta và để ông ta dập bớt lửa trong đầu. Suy cho cùng, điều tôi sắp làm sẽ khiến ông ta tức giận.
“Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ muốn lấy lại những gì mẹ đã cho tôi thôi.” Tôi bình tĩnh nói, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt ông ta, không bỏ sót từng thay đổi trên khuốn mặt đó.
“Mày là con gái, đã từng ngồi tù, tao thực sự không tin tưởng giao công ty cho mày. Nói thật, tao còn có mấy dự án lớn đang triển khai, phải đợi dự án hoàn thành mới được.” Ông ta ngẩng đầu lên, uống hết trà trong tay, lớn tiếng đặt tách trà lên bàn.
Có vẻ như là đang cảnh cáo tôi.
Tôi cười thành tiếng. Tôi không phải kẻ n..gốc, đợi đến khi dự án kết thúc, tiền của công ty sẽ được ông ta chuyển đi, lúc đó tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là một cái vỏ rỗng, có thể là cả một đống nợ.
"Bố à, tôi còn trẻ nhưng cái gì cũng có thể học được. Ông xem những thứ này trước nhé?" Tôi nói và lấy từ trong túi ra một xấp ảnh và thông tin.
Tôi nhờ Lâm Hạ chuẩn bị mọi thứ.
Ban đầu ông ta không thèm nhìn, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm, ông ta cầm tập tài liệu lên xem trong tay, sắc mặt càng trở nên khó coi. Cuối cùng ông ta trừng mắt nhìn tôi, nếu tôi không né thật xa, tôi không chắc là ông ta sẽ không tát tôi nơi công cộng.
"Tô Mạt, mày lấy những thứ này ở đâu ra?"
Ông ta đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, cái bàn rung chuyển nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi không đứng dậy mà chỉ nhìn ông ta.
“Ông không cần phải biết bằng chứng đến từ đâu.