Người Yêu Cũ Của Chồng Tôi - Chương 11: Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-05-08 20:50:03
Lượt xem: 9,779
Tôi nhớ lại trước đây cô ấy cũng từng như vậy ở nhà đợi tôi, trong lòng đau nhói.
Nhưng tại sao cô ấy lại xuất hiện ở bệnh viện? Có phải cơ thể không khỏe không?
Tôi tự mình suy nghĩ, cho rằng cuối cùng cũng có lý do để nói chuyện với cô ấy.
Nhưng vừa bước chân ra thì đã phải dừng lại. Một người đàn ông bước tới chỗ cô ấy.
Anh ấy dịu dàng ôm lấy cô ấy, khẽ nói gì đó bên tai cô ấy.
A Du lặng lẽ nhìn anh ấy, trên mặt hiện lên một biểu cảm được gọi là hạnh phúc.
Người đàn ông cứ thế dìu cô ấy đi chậm rãi, như đối xử với báu vật gì đó, cẩn thận nâng niu.
A Du hơi trách móc, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Hai người cứ thế đi ngang qua góc khuất tôi đang trốn, không ai phát hiện ra tôi.
Bóng lưng của họ rất đẹp đôi, có thể thấy người đàn ông đó rất yêu cô ấy.
Anh ấy thực sự là một quý ông nho nhã, không giống như tôi, dù có giả vờ thế nào thì bản chất vẫn là ích kỷ và tư lợi.
Đầu tôi cũng bắt đầu đau, tôi nhớ ra A Du đã tái hôn.
Người đàn ông đó đã tổ chức cho cô ấy một đám cưới hoành tránh, thậm chí còn hơn cả tôi.
Cô ấy cũng không bị bệnh, họ cùng nhau đi ra từ khoa phụ sản.
Mà những chuyện này đều bị tôi cố tình bỏ qua, là tôi không muốn chấp nhận sự thật này.
Cũng giống như trước đây tôi cố tình bỏ qua những điều tốt đẹp của A Du để chấp nhất theo đuổi Tống Hân Hân.
Tai tôi bắt đầu ù dữ dội, cơ thể cũng dần mất sức.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
A Du không thuộc về tôi nữa rồi. Không, cô ấy chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi tự cho mình là đúng khi cho rằng cô ấy là vật sở hữu của tôi, sẽ không bao giờ rời xa.
Thực tế đã giáng cho tôi một đòn nặng nề. A Du đã dùng hành động của mình để cho tôi biết câu trả lời.
Không thể rời xa cô ấy từ đầu đến cuối, chính là tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-yeu-cu-cua-chong-toi/chuong-11-hoan.html.]
Lúc này, Tống Hân Hân điên cuồng chạy ra, túm lấy tôi.
Cô ta mặt mày dữ tợn: "Tề Việt, anh dám nói tôi điên, tôi không điên! Đưa tôi ra ngoài!"
Tiếng giằng co thu hút nhiều ánh mắt, bác sĩ y tá cũng đuổi kịp cô ta.
Nhưng tôi vẫn ngây người nhìn về phía A Du.
Trong lòng buồn cười nghĩ, như vậy thì cô ấy cũng có thể phát hiện ra tôi rồi chứ.
Cô ấy thực sự đã phát hiện ra tôi. Bước chân của cô ấy dừng lại và quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông bên cạnh hỏi gì đó, cô ấy lắc đầu.
Không biểu lộ cảm xúc gì lướt qua tôi, hai người tiếp tục bước về phía trước.
Trái tim tôi đã đau đến tê liệt, mặc cho Tống Hân Hân cào cấu điên cuồng.
Cô ta còn hét lớn: "Tề Việt, đây chính là báo ứng, anh đừng hòng thoát khỏi tôi!"
Đúng vậy, đây chính là báo ứng.
Tôi dùng sức, kẹp chặt cằm cô ta.
Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của mình lúc này méo mó đến mức nào. Tôi nghiến răng nói với cô ta:
"Cô nói đúng, chúng ta đều là loại người thối nát. Loại người thối nát như chúng ta nên cùng nhau xuống địa ngục!"
Có lẽ giọng điệu tàn nhẫn của tôi đã dọa sợ Tống Hân Hân, cô ta ngây người tại chỗ.
Nghĩ đến điều gì đó, cô ta bắt đầu run rẩy toàn thân, tôi lạnh lùng nhìn cô ta ngoan ngoãn bị bác sĩ đưa đi.
Một lúc lâu sau mới bước đi, từng bước nặng nề rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài nắng chói chang, nhưng tôi lại lạnh toát cả người.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, giống như ngày tôi bị chủ nợ chặn đánh trước cửa nhà vậy.
Tôi đau buồn nhận ra rằng, mình không còn cảm nhận được hơi ấm nữa.
Đây là hình phạt mà tôi đáng phải nhận.