NGƯỜI YÊU KHÔNG THỂ DỰA DẪM - CHƯƠNG 14 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-10-13 00:53:00
Lượt xem: 2,475
14//
Tôi sững sờ nhìn anh ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao giữa đôi mày của Thẩm Miễn luôn ẩn chứa nỗi u sầu.
Tại sao khi tôi khoe khoang sự nuông chiều của cha mẹ tôi, anh ấy luôn im lặng không đáp lại.
Tại sao khi tôi khen ngợi anh ấy: “Wow, anh cái gì cũng giỏi, thật là tuyệt,” nụ cười của anh ấy chẳng bao giờ lan tỏa đến ánh mắt.
Anh ấy là một đứa trẻ không được yêu thương.
Nỗi đau đớn sâu thẳm này, ẩn giấu trong lòng Thẩm Miễn, đã bùng nổ trong một tình huống bất ngờ, theo một cách không thể cứu vãn.
Và nó đã phá hủy hoàn toàn tình yêu năm năm của chúng tôi.
Thẩm Miễn đáng được cảm thông.
Những đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương trên đời này đều đáng được cảm thông.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho anh ấy.
Vì từ một nạn nhân, anh ấy đã trở thành kẻ gây ra tổn thương.
Bị cha mẹ đối xử lạnh lùng và khắc nghiệt, Thẩm Miễn cảm thấy đau khổ.
Tôi cũng cảm thấy đau khổ khi bị anh ấy đối xử như vậy.
Nhìn vào dáng vẻ run rẩy của tôi, tôi không tin rằng anh ấy không thể cảm nhận được.
Anh ấy rõ ràng đã có cơ hội để sửa chữa chính mình.
Khi một đứa trẻ mới bảy tuổi, nó không thể chất vấn cách cư xử của cha mẹ.
Nhưng khi đã hai mươi bảy tuổi, nó có thể chất vấn rồi.
Thẩm Miễn ngày nay đã được giáo dục ở trình độ cao, bước vào thế giới công việc, anh ấy nên có tư duy của riêng mình, chọn bạn bè của mình, và xây dựng một gia đình theo cách mà anh ấy mong muốn.
Chứ không phải chuyển giao nỗi đau từ cha mẹ sang người khác.
Tôi bình tĩnh nói: "Thẩm Miễn, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi."
"Nếu người bị ướt là sếp của anh, là khách hàng của anh, là giáo viên của anh, anh có để họ đợi anh ba tiếng không?"
Vừa dứt lời, cơ thể Thẩm Miễn cứng đờ.
Còn tôi, thở dài thật lâu rồi thay anh trả lời: "Anh sẽ không."
"Dù có bão, anh cũng sẽ ngay lập tức đến đó."
"Tại sao khi người đó là tôi, tôi lại phải đợi?"
"Bởi vì anh luôn hiểu rằng tôi yêu anh."
"Anh dám để tôi chờ đợi như vậy, chẳng qua là vì anh chắc chắn rằng, tính cách tôi không thích tranh cãi. Anh cũng ngầm biết rằng tôi yêu anh rất nhiều, và sẽ không dễ dàng rời xa."
"Bởi vì biết tôi sẽ không rời bỏ mà anh mặc sức làm tổn thương tôi..."
"Rất tiếc, đó không phải là cách tôi chấp nhận được."
Tôi cũng đã gặp nhiều chuyện không vui.
Khi còn học đại học, có người cạnh tranh học bổng với tôi, đã tung tin đồn thất thiệt về tôi.
Khi mới đi làm, sếp và đồng nghiệp lớn tuổi cũng đã cố tình gây khó dễ cho tôi.
Chưa kể đến bao nhiêu lần tôi mắc lỗi vụn vặt trong cuộc sống, bao nhiêu lần tôi đã khóc.
Nhưng mỗi lần như vậy, tôi chỉ tự mình chịu đựng.
Tôi chưa bao giờ giận cá c.h.é.m thớt lên Thẩm Miễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-yeu-khong-the-dua-dam/chuong-14-het.html.]
Chưa bao giờ một lần.
Thẩm Miễn luôn nghĩ rằng cảm xúc của tôi rất ổn định.
Nhưng ai mà chẳng có lúc cảm xúc lên xuống? Chỉ là tôi không nỡ làm tổn thương người mà tôi yêu.
Thẩm Miễn như một hố đen không đáy, bất kỳ tia sáng nào chiếu vào anh đều bị nuốt chửng.
Bất kỳ tình yêu nào tưới lên anh đều không thể đ.â.m chồi nảy lộc.
Trừ khi anh lấp đầy khoảng trống trong lòng mình trước, nếu không, dù có bao nhiêu tình yêu cũng không thể giữ lại.
Chứ đừng nói đến việc truyền đạt tình yêu đó đến những người anh ấy gần gũi.
Tôi đặt tay lên vai Thẩm Miễn, vỗ nhẹ để an ủi: "Hãy chữa lành bản thân trước, rồi hãy yêu người khác."
Đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho anh.
Một người được chữa lành bởi một người khác, đó chỉ là chi tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà thôi.
Trong cuộc sống thực tế, con người chỉ có thể tự chữa lành.
Vai của Thẩm Miễn run nhẹ, như thể anh cuối cùng cũng hiểu ra mình đã sai ở đâu.
Tôi đã từ từ bước ra khỏi quán cà phê.
Rời xa Thẩm Miễn, lần đầu tiên tôi cảm thấy nhẹ nhàng như từng lớp vỏ dần được bóc ra.
Phía sau lưng tôi vang lên một tiếng thở dài nặng nề.
Thẩm Miễn loạng choạng đuổi theo, giọng nói đầy khẩn thiết:
"Diêu Diêu, nếu anh có thể chữa lành chính mình, anh còn có thể yêu em không?"
Tôi quay lại nhìn Thẩm Miễn lần cuối.
Đôi mắt anh đầy sự mơ hồ và nước mắt.
Tôi thoáng nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Miễn, ánh mắt anh cũng đượm buồn như vậy.
Hôm đó, ánh sáng lọt qua tán cây phượng vĩ kéo dài bóng anh trên mặt đất.
Khi chúng tôi lướt qua nhau, tôi đã can đảm mỉm cười với anh.
Dường như anh không ngờ tới sự táo bạo của tôi, và cũng theo bản năng nở một nụ cười nhẹ.
Cuốn sách anh ôm trong tay có ghi tên anh.
Tôi đã vui vẻ gọi anh: "Thẩm Miễn, rất vui được gặp anh."
Tôi thực sự từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Đáng tiếc.
Có lẽ tôi không nên để mất bức ảnh đầu tiên của chúng tôi.
Nếu không, có lẽ chúng tôi đã có thể bên nhau dài lâu.
Tôi nhẹ nhàng thốt lên tên anh, như cách tôi đã gọi sáu năm về trước.
"Thẩm Miễn, tôi đã bước tiếp rồi."
"Chúc anh mọi điều tốt đẹp trên con đường phía trước."
"Không cần gặp lại."
(Kết thúc)