NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:41:32
Lượt xem: 1,071
"Khương Vân Châu, ngài, ngài, ngài..." - Ta che mắt, nói không thành lời.
"Trẫm làm sao? Quốc khố trống rỗng, trẫm lại không có hai trăm lượng bồi thường cho nàng, chỉ có thể bán mình thôi. Kim Mãn Mãn, nàng phóng ngựa đến đây đi."
"Ngài!"
Ta đỏ mặt, mở to mắt trừng hắn, chỉ thấy hắn đã nằm trên giường, đắp chăn kín vai, ngoan ngoãn giống như một con cá sắp bị làm thịt, mắt lom lom nhìn ta.
“Nàng còn chưa qua đây sao?” - Hắn chớp mắt nhìn, nói.
"Ai nói ta muốn qua đó?"
Ta đảo mắt nhìn xung quanh, cung nữ và thái giám đều đứng đó cụp mắt xuống, nhất thời mặt ta càng đỏ hơn.
"Khương Vân Châu, ngài là đại lưu manh!" - Ta quay người, mặt nóng bừng chạy trốn khỏi hiện trường, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng cười khe khẽ, ta phỉ phui một tiếng.
8.
Đêm tân hôn chắc chắn là ngoài ý muốn.
Ta đã nói, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trăng hoa của bọn ta, sao da mặt Khương Vân Châu có thể mỏng thành như vậy.
Bây giờ nhìn lại, điều tối qua mới có thể là chuyện hắn làm ra.
Được lắm, ta đã chủ quan rồi.
Ta loay hoay với chiếc bàn tính của mình, tâm tư lo lắng.
Vốn định kiếm lợi từ hắn, sau đó tìm cớ bị hắn phế bỏ xuất cung, dẫn theo phụ thân tiếp tục chu du bốn phương, càng ngày càng lớn mạnh, hiện tại chỉ một đêm đã trở về trước giải phóng.
Bao giờ mới có thể kiếm đủ vốn?
Mấy ngày kế tiếp, ta đóng cửa suy nghĩ về những cách kiếm tiền khác.
Ngày hôm đó, các phi tần đến thỉnh an, ta buồn chán ngáp dài, thoáng thấy trâm cài tóc trên đầu Gia tần, ta tỉnh táo ngay tức khắc.
Tịnh đế Hải Đường mạ vàng, mỗi bông ba trăm lượng!
Hướng xuống phía dưới, khuyên tai Cảnh Thái Lam San Hô đỏ, một trăm lượng một đôi!
Hậu phi thường ngày ảm đạm đột nhiên trở nên đầy màu sắc trong mắt ta.
Tiếp tục nhìn sang đám người Lương phi, Đức phi, Thục phi và Thẩm Tiệp dư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-05.html.]
Trâm vàng tinh xảo điểm thuý hồ điệp, trâm vàng điểm thuý ngọc bích Ngọa Long, trâm ngọc làm từ bạch ngọc có khảm ngọc trai...
Hai trăm năm mươi lượng, năm trăm lượng, tám trăm lượng...
Kẻ có tiền chân chính là ai đây!
Ta đánh giá tỉ mỉ trong điện, quần áo lộng lẫy bao la, đồ trang sức quý vờn quanh...Ai còn nhớ thương ba quả hạch đào, hai quả táo đỏ của Khương Vân Châu chứ?
9.
"Nương nương, người...người sao vậy?"
Trâm cài tóc phỉ thuý mạ vàng sáng long lanh đột nhiên lắc lư, Thẩm Mỹ nhân đang nhìn ta với ánh mắt lo sợ.
"Không có gì, không có gì." - Ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Vâng, có lẽ thần thiếp nhìn nhầm."
Thẩm Mỹ nhân nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc trên đầu xuống, ngượng ngùng nói: "Vừa rồi mắt của nương nương...dường như đang phát sáng."
Ta ho khan một cái, vội uống hớp trà để che giấu.
“Nhắc mới nhớ, có phải các ngươi đều chưa từng thấy mặt Hoàng thượng đúng không?”
Các phi tần nghe vậy liền cúi đầu, giọng điệu yếu ớt: “Vâng.”
"Đâu thể như thế được. Ta, à...bổn cung quay về chắc chắn sẽ khuyên nhủ Hoàng thượng. Dù sao vấn đề dòng dõi cũng là việc quan trọng."
Ta mỉm cười, ánh mắt không khỏi rơi vào chiếc trâm cài tóc mạ vàng lần nữa.
Tại sao trước đó không nghĩ đến kia chứ?
Khi các phi tần vào cung, trong nhà họ không phú cũng quý, ta dường như nhìn thấy cả núi vàng ngay trước mặt.
Nhưng làm thế nào mới kiếm tiền từ trên người họ đây?
Ta chống cằm và chìm vào suy nghĩ.
"Làm phiền tỷ tỷ lo lắng rồi. Nhưng bọn muội đều hiểu, Hoàng thượng của chúng ta là người chăm lo việc triều chính và yêu dân, cho nên hiếm khi đến hậu cung."
"Lúc còn ở khuê phòng, thần thiếp từng nghe nói Hoàng thượng tu thân như ngọc, tài năng xuất chúng..."
Những lời thì thầm trong cuộc trò chuyện của các nàng lọt vào tai ta, hình ảnh Khương Vân Châu mang hỉ phục đêm đó hiện ra trước mắt ta...