Nguyện Mãi Bên Người - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:09:11
Lượt xem: 317
Ngày hôm sau, khi ta đến phục vụ tiểu phòng tắm rửa, vương gia đứng trong phòng, tiểu thư lại lười biếng dựa vào giường, lão phu nhân thấy vậy liền nhíu mày nói: “Trắc phi không dậy hầu hạ vương gia tắm rửa thay y phục sao?”
Tiểu thư vừa muốn miễn cưỡng đứng dậy, vương gia lại nói: “Không cần, để nha hoàn đến là được.”
Vương gia nói với tiểu thư rằng trong vương phủ không có nhiều quy củ như vậy, bữa sáng xong thì cùng hắn vào cung thỉnh an mẫu thân, buổi chiều thì rảnh rỗi ghé thăm Triệu phu nhân, những việc khác không cần bận tâm, nói xong liền đi trước đến tiền sảnh.
Tiểu thư lần lượt đáp ứng, thấy vương gia đi rồi thì vẫy tay gọi ta lại.
Sau đó, tiểu thư kéo ta ngồi trên giường, cười tươi thẹn thùng thì thầm bên tai ta: “Ngươi quên chiếc kim trên giường, đ.â.m vào m.ô.n.g vương gia.”
14
Phu nhân chính thất họ Triệu là người dễ gần, chưa từng làm khó dễ cho tiểu thư nửa phần, thậm chí còn thường xuyên đồng hành cùng nàng. Triệu thị nói rằng trong hậu viện này đều là những thiếp thất hạ lưu không đáng để nhắc tới, chỉ có tiểu thư nhà ta mới thực sự là người trí thức. Nàng ta xem thường đám nữ nhân này, thường tranh giành tình cảm của nam nhân, không hiểu vì sao lại đặt cả cuộc đời vào tình yêu của một người nam nhân.
Tiểu thư đáp: “Ngươi và vương gia cũng coi như là phu thê từ thuở thiếu niên, nói như vậy thật là bạc bẽo.”
Triệu thị lại đáp: “Tình cảm càng nhạt, địa vị càng vững.”
Tâm tư của những nữ nhân trong hậu viện ta không hiểu, nhưng rõ ràng Vương gia là một bậc thầy giao lưu, ngày lễ thì ở bên Triệu thị, ngày thường thì ở bên tiểu thư, còn những thiếp thất khác thì một tháng chỉ gặp một lần.
Nhưng ta mơ hồ cảm thấy Vương gia có vẻ thích tiểu thư hơn, bởi hắn ngày nào cũng đến ăn trưa. Một hai lần thì có thể là tình cờ, nhưng cả tháng mà lúc nào cũng đến đúng giờ, điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Nhưng tiểu thư lại chê hắn ăn nhiều quá, bí mật cùng quản gia trong phủ đòi phí tổn ăn uống của hắn.
Việc này tự nhiên đã đến tai Vương gia, vì thế hôm sau ngài không đến. Ta và tiểu thư đều không cảm thấy gì, nhưng Lý ma ma thì gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Tiểu thư lén lút nói với ta rằng Vương gia keo kiệt và nhỏ mọn, ăn không trả tiền mà ngày nào cũng tới, vừa đòi tiền thì lại không đến.
Không biết bằng cách nào, lời này lại đến tai Vương gia, cuối cùng vẫn tăng lương tháng cho tiểu thư.
Sau đó Vương gia không chỉ ăn trưa đúng giờ mà còn sắp xếp cả bữa tối, một bữa ăn ba bát, khiến tiểu thư đen mặt.
Có một ngày, tiểu thư thấy thèm, bảo nhà bếp nấu một bát hoành thánh nhỏ vào đêm khuya. Giữa đêm, Vương gia vội vã chạy đến, sợ tiểu thư ăn nhanh, nhưng khi ngài đến thì ngay cả một ngụm nước cũng không còn.
Ta thực sự hoài nghi Vương gia, loại người thích ăn như vậy thì đâu xứng để tiểu thư chịu khổ gả làm thiếp?
Nhưng Vương gia quả nhiên là Vương gia, tiểu thư gả qua năm thứ hai, Hoàng đế băng hà, Thành vương lên ngôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyen-mai-ben-nguoi/chuong-9.html.]
Tiểu thư được phong làm Quý phi, chim muông thăng thiên, ta cũng trở thành một đại cung nữ trong cung.
15
“Hỷ Nhi, hôm nay bữa trưa thêm một món mướp đắng xào chay, Hoàng thượng không thích ăn mướp đắng.”
“Vâng, nương nương.”
Tiểu thư gả vào vương phủ, ta cũng chưa đổi cách gọi, nhưng vào cung thì khác rồi, ta đổi cách gọi tiểu thư thành Quý phi nương nương.
Hoàng thượng lên ngôi, không còn là bậc thầy giao lưu, bây giờ trong cung đều nói rằng Thẩm quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Điều này không đúng, chỉ là bề ngoài.
Hoàng thượng ở trong cung Quý phi từ sáng đến tối không rời, nếu không ăn được nữa thì lại cùng nương nương đánh một bộ quyền để tiêu hóa.
Sau đó nương nương đã đến gặp Hoàng hậu, nhờ Hoàng hậu khuyên Hoàng thượng nên công bằng, không được thiên vị, ăn thức ăn của trăm nhà, đừng chỉ dựa vào một mình nương nương mà sống.
Hoàng hậu không có tham vọng, tuy miệng thì hứa hẹn, nhưng thực tế thì không có hành động gì.
Cuối cùng, nương nương lấy cớ thưởng hoa, bắt ta nhuộm vài chậu mẫu đơn trắng thành nhiều màu sắc, mời các phi tần đến uống trà.
Khi mọi người đã đến đủ, nương nương bắt đầu thuyết giảng: “Mọi người đều mang khuôn mặt này thì ngay cả Hoàng thượng cũng không giữ được.
Cao mỹ nhân thì thầm: “Nói về diện mạo, ai có thể so với quý phi nương nương chứ?”
Nương nương thở dài: “Mọi người đều biết bản thân không xuất sắc, nhưng tại sao không cố gắng hơn nữa?”
Lúc này, Huệ phi lên tiếng: “Quý phi nương nương có nghĩ rằng tay nghề nấu ăn của tiểu ngự trù quá xuất sắc không? Chi bằng ăn món thanh đạm hai ngày.”
Nương nương suy nghĩ một lúc thấy Huệ phi nói có lý, ban thưởng cho Huệ phi một đôi vòng tay ngọc trắng và bảo ta đi làm việc này.
Tối hôm đó, Hoàng thượng nhìn bát cháo trắng dưa muối trên bàn nói: “Quả nhiên vẫn là ái phi hiểu lòng trẫm nhất, gần đây thời tiết nóng nực, ăn thanh đạm thì ngủ ngon hơn.”
“Ngài ngủ ngon, còn thần thiếp thì càng không ngủ được.” Nương nương không vui vẻ gì, lại cho Hoàng thượng một bát cháo nữa.
Hoàng thượng nhận bát, ăn vui vẻ, ăn xong lại kéo nương nương đi dạo trong viện ngắm trăng.
“Quý phi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hoàng thượng đột nhiên hỏi, ta đứng một bên toát mồ hôi lạnh, vội vàng dẫn những người khác lùi lại.