Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:25:34
Lượt xem: 1,488
Sau này rất lâu tôi mới nhận ra rằng Tạ Diệp quả thực giống như Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng nhốt chặt bằng xiềng xích.
Còn Tạ Diệp, bị mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi c.h.ế.t tiệt đó nên anh ấy phải bên cạnh không thể không nhân nhượng chăm sóc tôi.
Từ trước tới giờ anh ấy chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi.
Tôi mệt rồi, không muốn anh ấy ở bên nữa
8.
Tôi và Tạ Diệp rơi vào chiến tranh lạnh.
Anh ấy không còn quan tâm đến tôi nữa, không còn hỏi thăm tôi qua tin nhắn hàng ngày, như thể cuối cùng anh ấy đã trút bỏ được gánh nặng này sau lời nói của tôi.
Tôi khám phá những địa điểm mới mà tôi yêu thích.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngoài sân trường, tôi còn mê mẩn hai con mèo Đại Cam ở cổng phía nam vừa nhìn thấy tôi là chúng liền bám lấy tôi, ưỡng bụng ra cho tôi sờ vào.
Ngoài ra còn có mì lạnh, bánh gạo chiên, bánh chà là đỏ, bánh sầu riêng ngàn lớp của phố ăn vặt.
Dì bán trái cây rất thích tôi, lần nào cũng cho tôi thêm một quả cam.
Tôi một mình, vẫn có thể tự giao tiếp bình thường, tôi chỉ là chậm một chút thôi.
Tôi cầm những quả cam nhỏ do dì đưa ra cổng phía nam chạm vào bụng con mèo Đại Cam, cảm thấy như được chữa lành.
Ồ, tôi còn kết bạn được một người bạn mới.
Anh ấy tên là Tống Nam Chiếu.
Khi tôi gặp Tống Nam Chiếu, tôi đang cố gắng cho Đại Cam ăn những quả cam nhỏ. Có lẽ anh ấy cũng thường xuyên cho hai con mèo này ăn.
Anh ấy ở phía sau gọi tôi, nhìn tôi với ánh mắt khó tin, nói: “Cậu có ngốc không? Mèo không ăn cam.”
Tôi ồ một tiếng, rút tay lại, nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Anh ấy nghẹn lại, rồi nhìn tôi với vẻ thích thú và hỏi: “Tên cậu là gì?”
Tôi nghiêm mặt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nguyễn Nguyễn, tôi tên là Tô Nguyễn Nguyễn.”
Anh sửng sốt một lúc, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ khó tin, hỏi: “Tô Nguyễn Nguyễn? Cái người Tô Nguyễn Nguyễn mà bị sốt biến thành kẻ ngốc đó sao?”
Tôi có chút không vui, tức giận nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không ngốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/7.html.]
Anh nhìn tôi nhướng mày, sau đó xin lỗi không chút thành ý: “Được rồi, được rồi, cậu không ngốc. Tôi mời cậu ăn kẹo hồ lô coi như xin lỗi cậu được không?”
Kẹo hồ lô! Tôi cong mắt, mỉm cười với anh, nói: “Cảm ơn cậu”.
Anh ấy sửng sốt một lát, nụ cười trêu chọc trên mặt biến mất, mặt hơi đỏ lên, quay đầu lại ho nhẹ.
Sau đó, tôi gặp anh ấy vài lần khi đang cho con mèo ăn, nhưng đều không nói chuyện, dù gì cũng không thân
Sau đó nảy sinh sự việc là bởi vì tôi đi tìm hai con mèo Đại Cam để chơi thì thấy có người bắt nạt chúng nó.
Bọn họ banh miệng chúng ra cho chúng ăn đá. Tôi đỏ mặt vì quá lo lắng mà lắp bắp, bọn họn không coi tôi ra gì.
Khi tôi chuẩn bị lao về phía trước, Tống Nam Chiếu đã chặn tôi lại phía sau, anh đánh hai người kia khóc đến gọi cha gọi mẹ
Về sau không hiểu vì sao chúng tôi trở thành bạn bè.
Tống Nam Chiếu là một người cà lơ phất phơ, thờ ơ.
Anh cũng như những người khác, sẽ cười nhạo phản ứng chậm chạp của tôi.
Ví dụ, khi anh dẫn tôi đi ăn ở một quán mì ngon, anh có thể ăn xong rất nhanh, ăn xong liền chống cằm bấm đồng hồ để xem tôi sẽ ăn hết một tô mì trong bao lâu
Lúc đầu tôi rất tức giận cố tình chậm rãi thả chậm tốc độ, nhưng từ trước tới nay anh đều sẽ không mất kiên nhẫn, không hối tôi, mà chỉ cười híp mắt nhìn tôi rồi khoa trương: “Tô Nguyễn Nguyễn, cậu đã ăn một bát mì trong 43 phút đấy.”
Giọng điệu khoa trương như thể đây là một điều gì đó rất to tát.
Sau đó, tôi bắt đầu ăn nhanh hơn, anh cầm đồng hồ, hài lòng gật đầu: “Không tệ, lần này nhanh hơn lần trước 5 phút.”
Rồi anh vỗ đầu tôi động viên: “Hãy cố gắng lên nhé, bạn học Tô Nguyễn Nguyễn.”
Tống Nam Chiếu là người đầu tiên biết tôi bị cô lập bắt nạt. Anh hỏi tôi: “Tạ Diệp đâu? Anh ta không phải là anh trai trúc mã của cậu sao? Bạn gái anh ta bắt nạt cậu mà anh ta không quản sao?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Sau đó, anh đưa tôi đi vẽ nguệch ngoạc vẽ lên những bức tường bỏ hoang bằng sơn phun. Anh để tôi ôm thùng sơn của mình, nhưng anh “rất hư”, thấy bộ dáng tôi ôm không nổi nghiêng ngả lảo đảo thì cười đến không đứng thẳng nổi thắt lưng.
Tôi mặt không chút thay đổi buông tay ra, vật liệu phun sơn của anh lăn khắp nơi. Anh vừa chật vật khom lưng nhặt lên vừa rống giận: “Tô Nguyễn Nguyễn!!”
Sau đó đến lượt tôi cười.
Có lần anh hỏi tôi có muốn thử vẽ tranh không, tôi nghĩ ngợi, sau đó gật đầu.
Tôi không biết phải vẽ cái gì, liền vẽ lại những nét vẽ mà tôi ấn tượng trong những bức vẽ nguệch ngoạc trước đó của Tống Nam Chiếu, cho đến khi vẻ mặt của Tống Nam Chiếu trở nên kỳ lạ cổ quái, anh hỏi tôi: “Không thể nào, Tô Nguyễn Nguyễn, trước đây cậu đã từng học sao?”
Tôi lắc đầu, rồi chúng tôi bị cắt ngang bởi giọng nói giận dữ của viên chức quản lý đô thị: “Mấy đứa này học trường nào? Không biết không thể viết bậy vẽ bậy sao.”