Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 15: Hành Trình Bắt Đầu
Cập nhật lúc: 2024-09-26 11:44:53
Lượt xem: 9
Mặt trời dần lên cao, ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp nơi, làm bầu không khí xung quanh nhẹ nhàng hơn sau một đêm chiến đấu căng thẳng. Linh đứng trước cửa nhà hàng, nhìn nhóm thợ săn thu dọn tàn tích của trận chiến. Xác con quái vật khổng lồ giờ đây nằm bất động, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi không gian.
Minh bước lại gần cô, vẻ mặt đầy suy tư. “Chúng ta đã đánh bại được nó, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Càng ngày chúng sẽ càng mạnh hơn.”
Linh gật đầu, cô hiểu rất rõ rằng mối nguy hiểm không bao giờ biến mất hoàn toàn trong thời kỳ mạt thế này. Zombie không phải là mối lo duy nhất, còn rất nhiều quái vật nguy hiểm đang chờ đợi. Điều quan trọng là phải luôn sẵn sàng và tìm cách cải thiện nhà hàng của cô – đây không chỉ là nơi cô kiếm sống, mà còn là một nơi trú ẩn an toàn cho nhiều người khác.
“Chúng ta cần phải nâng cấp hệ thống phòng thủ và tìm thêm hạt giống,” Linh nói, mắt cô lóe lên quyết tâm. “Tôi có thể trồng được những cây có sức mạnh hơn, nhưng tôi cần thêm tinh hạch và tài nguyên để duy trì nhà hàng.”
Minh im lặng một lúc, suy ngẫm về lời nói của Linh. “Tôi sẽ giúp cô thu thập thêm tinh hạch. Nhưng chúng ta cũng cần sự trợ giúp của những người khác. Có lẽ đã đến lúc liên lạc với những nhóm khác bên ngoài thành phố.”
Linh không trả lời ngay, cô quay đầu nhìn về phía vườn trồng cây phía sau nhà hàng. Những mầm cây mới bắt đầu mọc lên, tượng trưng cho hy vọng. Cô biết rằng, để giữ cho nơi này an toàn và phát triển, cô cần phải bước ra ngoài và khám phá thêm nhiều nơi nguy hiểm hơn.
---
Sáng hôm sau, nhà hàng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Những người sống sót trong thành phố nghe tin về chiến thắng trước quái vật và đổ xô đến để thưởng thức món ăn đặc biệt của Linh. Mỗi món ăn không chỉ ngon miệng mà còn mang lại sức mạnh phục hồi và năng lượng cho họ.
Linh bận rộn trong bếp, liên tục chế biến những món ăn sử dụng các loại quả từ vườn cây của mình. Từng món ăn được phục vụ ra, mang theo mùi hương hấp dẫn và sức mạnh kỳ diệu. Cô chú ý đến từng khách hàng, quan sát cách họ thưởng thức món ăn, và ghi nhận điểm hạnh phúc mà họ mang lại cho hệ thống.
---
MEOW
Một buổi chiều muộn, sau khi nhà hàng bắt đầu vắng khách, Linh ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh hoàng hôn phủ xuống thành phố đổ nát. Minh bước vào, mang theo một túi lớn tinh hạch.
“Cô sẽ cần cái này,” anh nói, đặt túi tinh hạch lên bàn. “Chúng tôi đã thu thập được từ những con zombie bị hạ gục sáng nay.”
Linh mỉm cười biết ơn. “Cảm ơn anh. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nâng cấp.”
Minh ngồi xuống đối diện Linh, ánh mắt anh vẫn sắc bén nhưng đầy lo lắng. “Tôi có một số thông tin từ những người ở ngoại ô. Họ nói rằng có một khu vực chưa bị quái vật xâm chiếm, nhưng rất nguy hiểm. Họ cần sự trợ giúp, và tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để tìm thêm hạt giống và tài nguyên.”
Linh lặng yên suy nghĩ. Việc đi ra ngoài khu vực an toàn của nhà hàng để tìm thêm hạt giống và tài nguyên không phải là một ý tưởng dễ dàng. Nhưng cô biết rằng, nếu không mạo hiểm, cô sẽ không thể phát triển hơn.
“Được rồi,” Linh nói sau một hồi suy tư. “Chúng ta sẽ đi.”
---
Buổi sáng hôm sau, Linh chuẩn bị đầy đủ cho hành trình. Cô không quên kiểm tra lại toàn bộ hệ thống phòng thủ của nhà hàng, đảm bảo rằng nó vẫn hoạt động bình thường khi cô rời đi. Những bát đĩa trên bàn đã được dọn dẹp, và không gian nhà hàng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Cô chắc chắn chứ?” Minh hỏi, nhìn Linh đang cẩn thận gói ghém đồ đạc. “Chúng ta có thể đợi thêm vài ngày, chuẩn bị kỹ hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-15-hanh-trinh-bat-dau.html.]
“Không cần,” Linh trả lời, ánh mắt kiên định. “Nếu chúng ta đợi, khu vực đó có thể bị quái vật chiếm lấy. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội.”
Minh gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Anh biết rõ sự nguy hiểm bên ngoài, và dù Linh rất mạnh mẽ, cô không phải là một chiến binh thực thụ.
---
Hành trình bắt đầu với nhóm nhỏ gồm Linh, Minh và một số thợ săn có kinh nghiệm. Họ rời thành phố khi ánh sáng ban ngày còn rực rỡ, băng qua những con đường hoang vắng và đổ nát. Trên đường đi, Linh nhìn thấy những tàn tích của một thế giới từng thịnh vượng, giờ chỉ còn lại những dấu vết của sự hủy diệt. Cây cối mọc tràn lan, những tòa nhà bị bỏ hoang, và không gian im lìm đáng sợ.
“Chúng ta cần đi qua khu vực này trước khi trời tối,” Minh nói, chỉ về phía trước nơi có một khu rừng rậm rạp. “Đây là nơi nguy hiểm nhất, có rất nhiều zombie và quái vật. Nếu chúng ta không cẩn thận, sẽ gặp phải rắc rối lớn.”
Linh gật đầu, giữ c.h.ặ.t t.a.y vào thanh kiếm nhỏ bên hông. Dù không giỏi chiến đấu, cô vẫn cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
---
Khi họ tiến vào khu rừng, không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề hơn. Cây cối mọc dày đặc, che khuất ánh sáng mặt trời, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt. Những tiếng động kỳ lạ vang lên từ khắp nơi, và không ai dám nói một lời.
Đột nhiên, từ đằng xa, có tiếng gầm rú vang lên. Một bầy quái vật lao ra từ bụi rậm, đôi mắt đỏ ngầu và hàm răng sắc nhọn của chúng lóe sáng trong bóng tối.
“Chuẩn bị!” Minh hét lên, cầm chắc vũ khí. “Bảo vệ Linh!”
Những thợ săn nhanh chóng xếp thành hàng, tạo thành một vòng bảo vệ quanh Linh. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng không hề hoảng loạn. Cô đã trải qua nhiều tình huống khó khăn, và đây chỉ là một trong những thử thách trên con đường dài phía trước.
---
Nhóm thợ săn lao vào trận chiến, từng cú đòn mạnh mẽ và dứt khoát. Minh dẫn đầu, vừa chiến đấu vừa chỉ huy mọi người. Linh đứng phía sau, tập trung vào việc hỗ trợ bằng những vật phẩm hồi phục mà cô mang theo. Cô biết rằng mình không thể trực tiếp chiến đấu, nhưng cô có thể giúp đỡ mọi người bằng cách cung cấp năng lượng và chữa lành vết thương.
Cuối cùng, sau một trận chiến khốc liệt, bầy quái vật bị hạ gục hoàn toàn. Những thợ săn thở phào nhẹ nhõm, dù vẫn còn nhiều vết thương trên người.
“Chúng ta đã làm được,” Minh nói, lau mồ hôi trên trán. “Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu.”
Linh gật đầu, đôi mắt cô ánh lên quyết tâm. “Chúng ta sẽ tiếp tục. Mục tiêu của chúng ta vẫn ở phía trước.”
---
**Hết chương 15**