Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 68: Bóng Tối Từ Quá Khứ
Cập nhật lúc: 2024-10-22 20:36:26
Lượt xem: 0
Cả nhóm vừa thoát khỏi căn nhà chỉ trong gang tấc, tiếng thở hổn hển vang lên giữa không gian im lặng của khu rừng. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Bóng tối dày đặc trước mắt dường như che giấu một mối đe dọa còn lớn hơn, đang từ từ di chuyển về phía họ.
Linh cố gắng ổn định nhịp thở, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía trước. Bóng đen vừa tấn công họ giờ đã biến mất trong căn nhà cũ, nhưng cô không dám chắc liệu nó có quay lại hay không. "Mọi người ổn chứ?" cô hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bóng tối.
"Không chắc lắm," Minh thở dài, tay nắm chặt vũ khí. "Cái gì đó ở phía trước... không giống với bất cứ thứ gì chúng ta từng gặp."
"Chúng ta không thể dừng lại được. Phải tiếp tục di chuyển," Linh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nếu ở lại đây, chúng ta sẽ trở thành mồi ngon cho bất cứ thứ gì ẩn nấp trong bóng tối."
Vân gật đầu, tuy vẫn còn chút run rẩy. "Nhưng đi đâu bây giờ? Khu rừng này giống như một cái mê cung, và chúng ta không biết được nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu."
Linh không trả lời ngay. Cô cố gắng nhớ lại bản đồ mà họ đã xem trước khi bước vào khu rừng này, nhưng mọi thứ giờ đây dường như đã trở nên mơ hồ. "Chúng ta cần tìm một nơi an toàn tạm thời. Ít nhất là để mọi người có thể nghỉ ngơi và hồi phục," cô nói, cuối cùng đưa ra quyết định.
---
Khi cả nhóm tiếp tục di chuyển qua khu rừng rậm, Linh không thể ngăn được cảm giác bất an ngày càng lớn dần. Bóng tối dường như có sức sống, bao quanh họ, đuổi theo mỗi bước đi của họ. Đôi lúc, Linh cảm nhận được có thứ gì đó đang theo dõi họ từ đằng sau. Không phải chỉ một lần, mà rất nhiều lần. Những âm thanh kì lạ, tiếng xào xạc của lá cây, và những cái nhìn thoáng qua từ phía sau tán cây rậm rạp, khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Chúng ta không thể đi như thế này mãi," Minh nói, giọng hơi hối hả. "Phải có cách thoát khỏi khu rừng này."
"Có lẽ chúng ta đã rơi vào một cái bẫy. Không phải khu rừng này... mà là một thứ gì đó điều khiển nó," Linh đáp lại, đôi mắt cô sáng lên như vừa nhận ra điều gì. "Cái bóng mà chúng ta gặp trong nhà không phải là thứ duy nhất. Nó chỉ là một phần của điều gì đó lớn hơn."
Vân rùng mình khi nghe những lời của Linh. "Nếu nó là một cái bẫy... thì chúng ta phải làm gì để thoát ra?"
---
Khi tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng, họ phát hiện một khoảng trống nhỏ giữa rừng cây. Không gian này hoàn toàn khác biệt so với những phần còn lại của khu rừng. Cây cối ở đây cao lớn, nhưng tán lá dường như che kín bầu trời, tạo nên một bóng tối lạnh lẽo và bí ẩn.
Ở trung tâm khoảng trống này, một cây cổ thụ đứng sừng sững, rễ cây vươn dài khắp nơi, cắm sâu vào lòng đất. Nhưng điều kỳ lạ nhất là trên thân cây có khắc những ký hiệu lạ lùng. Chúng không phải là chữ viết, mà là những hình vẽ kỳ quái, giống như biểu tượng của một nghi lễ cổ xưa.
"Đây là cái gì?" Tâm lên tiếng, mắt không rời khỏi những ký hiệu.
Linh tiến lại gần, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào những vết khắc trên thân cây. Cảm giác lạnh buốt từ lớp vỏ cây truyền qua tay cô, làm cô giật mình. "Có vẻ như đây là một loại ngôn ngữ cổ... hoặc có thể là những biểu tượng phép thuật."
"Phép thuật?" Minh hỏi, giọng không giấu được sự ngạc nhiên.
Linh gật đầu. "Chúng ta đã thấy quá nhiều điều kỳ lạ trong khu rừng này. Không loại trừ khả năng đây là một nghi lễ liên quan đến những bóng đen mà chúng ta đã gặp."
MEOW
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Phá huỷ nó à?" Hưng hỏi, giọng anh đầy quyết tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-68-bong-toi-tu-qua-khu.html.]
"Không... Nếu đây thật sự là một nghi lễ, việc phá huỷ có thể khiến mọi thứ tệ hơn. Chúng ta cần phải tìm cách hiểu rõ hơn về nó," Linh đáp, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi thân cây.
Khi cả nhóm đang bận rộn thảo luận về những ký hiệu trên thân cây, Linh bất chợt cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo phía sau lưng. Cô nhanh chóng quay lại, và thấy từ trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực đang theo dõi họ. Một bóng đen, giống như thứ mà họ đã gặp trong căn nhà gỗ, nhưng lần này nó không đứng yên. Nó di chuyển nhanh nhẹn, lẩn khuất giữa những thân cây, không để cho ai có thể thấy rõ hình dáng thực sự của nó.
"Bóng đen!" Linh hét lên, cảnh báo mọi người.
Cả nhóm lập tức thủ thế, vũ khí trong tay, chuẩn bị cho một cuộc tấn công. Nhưng bóng đen không ngay lập tức lao vào như lần trước. Nó di chuyển quanh họ, như thể đang thăm dò, chờ đợi cơ hội tốt nhất để tấn công.
Linh cảm nhận được sự khác biệt. Bóng đen này thông minh hơn, nguy hiểm hơn. Nó không chỉ đơn thuần là một con quái vật tấn công vô cớ. "Nó đang chơi đùa với chúng ta," cô thì thầm.
Minh gật đầu, mắt không rời khỏi bóng tối. "Nó đang chờ cơ hội... Chúng ta không thể để nó tấn công trước."
"Phải tấn công nó trước," Linh quyết định, và cô bắt đầu vận dụng phép thuật của mình.
Bóng đen cuối cùng cũng lộ diện, lao về phía nhóm của Linh với tốc độ kinh hoàng. Linh kịp thời tạo ra một lớp chắn bảo vệ, nhưng cú va chạm từ bóng đen quá mạnh, khiến cô loạng choạng.
Minh và Hưng cùng lúc tấn công, nhưng bóng đen di chuyển quá nhanh, tránh được hầu hết các đòn đánh của họ. Nó dường như không phải là một thực thể vật lý hoàn toàn, mà giống như một bóng ma, lướt qua mọi đòn tấn công.
Linh biết họ không thể tiếp tục như thế này. "Phải có cách làm nó hiện nguyên hình," cô nghĩ, tay vẫn nắm chặt viên pha lê. Cô nhớ đến những ký hiệu trên thân cây, và một ý tưởng lóe lên trong đầu. "Có thể nghi lễ này liên quan đến bóng đen!"
"Các cậu, giữ nó lại một lúc!" Linh hét lên, rồi lao về phía cây cổ thụ.
Minh và Hưng không hiểu Linh định làm gì, nhưng vẫn nghe theo. Họ cùng nhau ngăn bóng đen lại, cố gắng giữ chân nó đủ lâu cho Linh hành động.
Linh đặt tay lên những ký hiệu trên thân cây, và cảm nhận được luồng năng lượng từ nó. Cô bắt đầu niệm chú, cố gắng sử dụng phép thuật của mình để kích hoạt những ký hiệu. Một luồng sáng yếu ớt bắt đầu phát ra từ thân cây, rồi mạnh dần lên.
Bóng đen bất chợt dừng lại, nó rít lên một tiếng đầy đau đớn. Ánh sáng từ cây cổ thụ dường như làm suy yếu nó. Minh và Hưng nhanh chóng nhận ra cơ hội, đồng loạt tấn công, và lần này, bóng đen không còn tránh né được nữa.
Sau vài cú đánh quyết định, bóng đen biến mất, tan biến vào không khí như chưa từng tồn tại.
---
Không gian trở lại yên tĩnh. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng họ vẫn còn đầy lo lắng. Khu rừng này vẫn còn nhiều bí mật chưa được giải mã, và Linh biết rằng họ chỉ mới chạm vào bề mặt của nó.
"Cái gì đó... đang điều khiển chúng," Linh nói, đôi mắt sáng lên với sự quyết tâm. "Chúng ta phải tiếp tục, phải tìm ra sự thật."