Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 72: Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:20:00
Lượt xem: 0
Không gian trong hang động giờ đây trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Những linh hồn bóng tối vẫn lượn lờ, vây lấy cả nhóm, nhưng không còn áp đảo như trước. Mỗi người đều đang đối diện với bóng tối trong lòng mình, cố gắng tìm ra ánh sáng để vượt qua.
Minh siết chặt tay, ánh mắt vẫn bị bao trùm bởi nỗi đau từ quá khứ. Anh không thể quên được hình ảnh em gái mình nằm bất động dưới đống đổ nát. Trong khoảnh khắc, nỗi đau như dâng lên, cuốn anh vào vòng xoáy của tuyệt vọng. Nhưng giọng của Linh vọng đến, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, kéo anh khỏi bóng tối.
“Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể làm tốt hơn trong hiện tại.”
Minh nhìn Linh, rồi nhìn lại bản thân. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng anh vẫn còn đây, vẫn còn cơ hội để chiến đấu, để bảo vệ những người anh yêu thương. Anh biết mình không thể để nỗi đau của quá khứ chi phối nữa. Lần này, anh sẽ không để ai phải chịu đau khổ thêm một lần nữa.
“Em sẽ không phải c.h.ế.t vô ích.” Minh thì thầm, như một lời hứa với chính mình. Anh nhắm mắt, để cho những ký ức về em gái mình trôi qua, và thay vào đó, anh nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp khi cả hai cùng cười đùa bên nhau. Từ trong sâu thẳm, một luồng ánh sáng dần dần bừng lên, soi rọi tâm trí anh. Khi Minh mở mắt, anh đã khác trước – không còn sợ hãi, mà đầy quyết tâm.
Linh nhìn thấy ánh sáng đó trong mắt Minh, và cô mỉm cười.
MEOW
Trong khi đó, Vân cũng đang phải đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình – nỗi sợ bị bỏ rơi. Cô đã từng mất đi tất cả, bị bỏ lại một mình giữa thế giới tàn nhẫn này. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng, dù quá khứ có đau khổ đến đâu, thì hiện tại vẫn còn những người bên cạnh, sẵn sàng chiến đấu cùng cô.
“Linh... Minh... Hưng... Tâm...” Vân thì thầm gọi tên những người bạn của mình, ánh mắt cô dịu đi khi nhận ra rằng mình không còn cô độc nữa. Những người này không phải là quá khứ, mà là hiện tại và tương lai. Cô sẽ không còn phải đối mặt với bóng tối một mình nữa.
Ánh sáng trong lòng cô bắt đầu tỏa ra, xua tan bóng tối đang giam cầm linh hồn cô. Nỗi sợ bị bỏ rơi tan biến, thay vào đó là sức mạnh từ tình bạn, từ lòng tin tưởng.
Những linh hồn bóng tối giờ đây không còn sức mạnh như trước. Ánh sáng từ Minh và Vân, cùng với quyết tâm của cả nhóm, dần dần đẩy lùi những bóng ma u ám. Linh biết rằng, thời khắc quyết định đã đến. Cô phải sử dụng sức mạnh của mình để hoàn tất việc giải phóng những linh hồn bị giam cầm.
“Chúng ta sẽ phá vỡ lời nguyền này,” Linh thì thầm, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định.
Cô đứng thẳng dậy, tập trung năng lượng từ những tia sáng nhỏ bé trong hang động. Đôi tay cô tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào. Linh bắt đầu niệm chú, từng câu từng chữ vang lên trong không gian, như thể những lời cổ xưa đang thức tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-72-anh-sang-trong-bong-toi.html.]
Những linh hồn bóng tối gào thét, cố gắng chống lại, nhưng sức mạnh từ ánh sáng của cả nhóm đã quá mạnh mẽ. Linh tiếp tục niệm chú, không ngừng nghỉ, cho đến khi một luồng sáng chói lòa bao trùm toàn bộ không gian.
---
Một tiếng nổ lớn vang lên. Những linh hồn bóng tối biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối. Cây cổ thụ đen kịt cũng bắt đầu thay đổi. Từ những nhánh cây khô cằn, một luồng ánh sáng xanh mướt lan tỏa, biến những chiếc lá đã c.h.ế.t thành lá mới, tươi tốt và rạng rỡ.
Lời nguyền đã bị phá vỡ.
Linh ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đã kết thúc, ít nhất là phần lớn. Cô biết rằng cuộc chiến của họ vẫn còn dài, nhưng hôm nay, họ đã thắng – thắng trước nỗi sợ hãi của chính mình.
Minh, Vân, Hưng và Tâm nhìn quanh, không còn bóng tối đe dọa nữa. Họ nhìn nhau, nở những nụ cười nhẹ nhõm, hiểu rằng từ giờ, họ đã mạnh mẽ hơn, đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào sắp đến.
---
Cả nhóm rời khỏi hang động, ánh mặt trời rọi xuống, ấm áp và yên bình. Linh cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đây không chỉ là sự giải thoát cho những linh hồn bị giam cầm, mà còn là sự giải thoát cho chính họ. Họ đã vượt qua nỗi sợ hãi, đã tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, và giờ đây, họ sẵn sàng tiếp tục hành trình đầy gian nan phía trước.
Minh nhìn về phía trước, rồi quay sang Linh, đôi mắt anh sáng lên niềm tin. “Cảm ơn cậu, Linh. Nếu không có cậu, chúng ta đã không thể vượt qua được.”
Linh mỉm cười, đáp lại lời anh. “Chúng ta đều đã làm điều này cùng nhau. Và chúng ta sẽ tiếp tục như vậy.”
Hành trình còn dài, nhưng giờ đây, họ đã biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ không bao giờ cô đơn. Cả nhóm tiếp tục bước đi, rời khỏi khu rừng u ám, tiến tới những vùng đất mới, nơi những thử thách và hiểm nguy mới đang chờ đợi.
Nhưng dù thế nào, họ sẽ luôn có ánh sáng trong tim, ánh sáng của tình bạn, của lòng tin tưởng và hy vọng.