Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha Hoàn Chỉ Muốn Ôm Tiền Bỏ Trốn Của Đại Thiếu Gia - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-06-19 23:59:09
Lượt xem: 2,484

06

Đoàn nhũ mẫu trở về, mang về một tin động trời.

Phu nhân chính thức nói chuyện hôn sự với đại thiếu gia, bà ấy vừa lo lắng vừa nói chuyện này với ta, lúc này ta đang ngồi xổm bên bờ suối nướng cá.

Thấy hồi lâu ta không đáp lại, bà ấy tức giận đến mức:

"Chờ đại thiếu gia thành thân, thiếu phu nhân vừa vào cửa, ngươi sẽ không còn ngày nào yên ổn đâu."

Ta đưa cho Đoàn nhũ mẫu nửa con cá, bà ấy không có tâm trạng ăn, ta lại ăn rất ngon lành:

"Nhũ mẫu, người nói xem chờ thiếu phu nhân vào cửa, ta có thể cầu xin nàng ấy cho ta một số tiền, đuổi ta đi không?"

Đoàn nhũ mẫu chỉ vào chiếc bụng ta hơi nhô lên, nói ta nằm mơ.

"Dương gia là gia đình giàu có, tuy nói có thứ trưởng tử thì không tốt cho thanh danh của đại thiếu gia, nhưng phu nhân đã giữ con lại, điều này chứng tỏ bà ấy càng coi trọng con nối dõi.

"Con đang mang thai cốt nhục của Dương gia, bà ấy không thể nào để con đi được."

Ta nhíu mày, trầm tư một lúc:

"Vậy ta sinh con xong thì sao?"

Đoàn nhũ mẫu kinh ngạc nhìn ta: "Ý con là, con sinh con xong sẽ tự mình rời đi, để lại đứa bé cho Dương gia?"

"Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ." Ta thở dài.

Lúc mang thai không thể để ta đi, sinh xong chắc chắn có thể để ta đi rồi.

Chẳng phải có kiểu bỏ mẹ lấy con sao?

Đương nhiên, lựa chọn hàng đầu của ta là mang theo con cùng đi, nhưng cũng biết, chỉ bằng vào năng lực của ta thì căn bản không có cách nào tranh giành con với Dương gia.

Trước kia, luôn nghe người ta ba hoa khoác lác nói ‘ta động một ngón tay là có thể bóp ch/3t ngươi’ bây giờ xuyên không đến đây mới thật sự hiểu được, người có quyền có thế, muốn bóp ch/3t một người, thật quá đơn giản.

Đặc biệt là nha hoàn như ta, khế ước bán thân còn ở trong tay người khác, thân phận thấp hèn.

"Ta hỏi con này, đại thiếu gia ưu tú như vậy, con không động lòng sao?" Đoàn nhũ mẫu hỏi ta.

"Động lòng cái gì? Đối với một người ép buộc con... để con phải sinh con một cách khó hiểu, thay đổi cả cuộc đời con, con động lòng thế nào?" Ta hỏi bà ấy.

"Con... Con thật sự là..." Đoàn nhũ mẫu còn muốn nói gì đó, đột nhiên im bặt, bà ấy khom người hành lễ với người phía sau ta, "Đại thiếu gia!"

Dương Chi Cẩn tay cầm quả dưa hấu mà ngày hôm qua ta đòi ăn, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti, nụ cười còn chưa kịp thu lại, in trên khuôn mặt tái nhợt của chàng.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta cụp mắt xuống không có phản ứng gì khác, bởi vì ta biết chàng đến nên vừa rồi mới nói những lời đó.

07

Dương Chi Cẩn rời đi, trước khi đi để lại cho ta năm ngàn lượng.

Với năm ngàn lượng này, dù ta không làm ăn thì đủ để tiêu xài cả đời.

Đoàn nhũ mẫu hận rèn sắt không thành thép, bà ấy cho rằng, chỉ cần ta tiến vào Dương phủ thì có đại thiếu gia che chở, dù sau này bất kể là tiểu thư nào vào cửa cũng không thể làm khó được ta.

"Hoa vô bách nhật hồng, là nam nhân thì càng không thể dựa vào, nhũ mẫu chỉ có bạc trong túi mình mới là đáng tin cậy nhất."

Đoàn nhũ mẫu không để ý đến ta nữa.

Nhưng ta đoán Dương Chi Cẩn đã dặn dò gì đó, bởi vì cuộc sống của ta và Đoàn nhũ mẫu còn thoải mái hơn cả lúc trước.

Trong phủ bất kể là có đồ ăn thức uống mới lạ gì, đều sẽ đưa đến cho chúng ta một phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hoan-chi-muon-om-tien-bo-tron-cua-dai-thieu-gia/chuong-4.html.]

"Dương gia là thế gia, từ thời lão thái gia bắt đầu đã làm quan trong triều, hiện tại lão gia lại nhậm chức Tể tướng, đại thiếu gia tuổi còn trẻ đã là Thái tử cận thần, sau này Thái tử đăng cơ, đại thiếu gia nhất định lại là Tể tướng.

"Con bỏ lỡ đại thiếu gia, cả đời này cũng không tìm được người nam nhânnào tốt như vậy đâu."

Đoàn nhũ mẫu vừa bóc nho cho ta, vừa lải nhải.

08

Ban đêm ngủ hơi nóng, ta phe phẩy quạt ngồi hóng mát trong sân.

Bầu trời đêm mùa hè đẹp đến mức không chân thật, sao trời lấp lánh, khắp nơi đều là ánh bạc.

Ngẫm lại, hình như ta chưa từng thấy bầu trời đêm nào đẹp như vậy.

Kiếp trước, ngày đêm làm việc đảo lộn, đừng nói là sao, ngay cả mặt trời cũng chưa thong thả từng ngắm nhìn được mấy lần.

"Ai?"

Ta luôn cảm thấy có người ngoài sân, nhưng chờ ta nhìn qua, lại không tìm thấy ai.

Nhưng điều khiến ta kinh ngạc là, từ ngày hôm sau trở đi, Dương phủ mỗi ngày sáng sớm và chiều tối đều cho người đưa đá lạnh đến cho ta, có đá lạnh giải quyết được cái tiết trời nóng bức này rất nhiều.

Chớp mắt đã đến cuối năm, thời tiết bắt đầu lạnh, trong phủ đưa đến hai xe than.

Đoàn nhũ mẫu và bà tử đưa than trò chuyện, biết được hôn sự của Dương Chi Cẩn đã định, là thiên kim tiểu thư phủ Bá Dương hầu.

Vị Lưu tiểu thư này không những thân phận cao quý, hơn nữa còn học rộng tài cao, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, dung mạo cũng là nhất đẳng nhất.

"Ai cũng nói Lưu tiểu thư và đại thiếu gia nhà chúng ta là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc!

"Phu nhân nhà chúng ta vui mừng không thôi, vừa mới định thân đã gọi thợ thủ công về nhà muốn sửa sang lại toàn bộ sân viện của đại thiếu gia trước năm mới."

Đoàn nhũ mẫu đưa cho bà tử một giỏ trứng gà, bà tử vui vẻ ra về.

Bà tử vừa đi, Đoàn nhũ mẫu quay đầu nhìn ta, thở dài một tiếng.

Đến lúc ăn cơm tối, bà ấy vẫn nhịn không được: "Nửa năm nay, đại thiếu gia không đến thăm con, chẳng mấy chốc nữa lại thành thân rồi, hiện tại coi như con vừa lòng đẹp ý rồi phải không."

"Cũng chưa chắc." Ta vừa ăn thịt gà nướng vừa nói, "Nếu chàng ấy trả lại khế ước bán thân cho con, thì con sẽ càng thêm vừa lòng đẹp ý."

Đoàn nhũ mẫu hừ một tiếng, quay về phòng.

Bên ngoài truyền đến tiếng cành cây gãy, ta ngẩn người, mở cửa ra, trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân, nhưng lại không có ai.

Nhưng trước cửa có để một giỏ lựu.

Mấy hôm trước ta nghén, đòi ăn, Đoàn nhũ mẫu mua không được, liền hỏi bà tử đến đưa rau của phủ.

Không ngờ hôm nay đã đưa đến rồi.

"Thật ngọt!" Ăn một miếng lựu, ta lập tức cảm thấy sảng khoái.

"Tú Hòa." Vương thẩm trong thôn loạng choạng chạy đến đập cửa, ta mở cửa, nhìn thấy người đầy bùn đất, kinh ngạc nói, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại ngã thành thế này?"

Vương thẩm khóc lóc kể cháu trai của bà ấy đi cho bò ăn, bị sừng bò húc vào bụng.

Bụng bị húc thủng một lỗ, mời đại phu đến, đại phu nhìn một cái rồi bỏ đi.

"Ta thật sự không còn cách nào khác, Tú Hòa, cầu xin con đi xem thử, thẩm quỳ xuống cầu xin con."

Nửa năm nay ta thường xuyên khám bệnh cho người trong thôn, sau này bụng lớn, Đoàn nhũ mẫu không cho ta ra ngoài nữa, mọi người mới dần dần ít đến.

"Người chờ ta một lát, ta đi lấy hòm thuốc." Ta buông lựu xuống, xách hòm thuốc đi, lại dặn dò Đoàn nhũ mẫu đang đuổi theo, "Mang theo một bình rượu trắng."

Loading...