Nha hoàn thông phòng của Thế tử - Chương 1 + 2
Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:44:59
Lượt xem: 3,877
Chương 01: Biến cố
Hầu phủ bị sao gia (bị tịch thu tài sản/ tru di) vào đúng ngày ta tròn mười lăm tuổi, Thế tử lúc đó đang đưa ta ra phố chọn trâm cài, chuẩn bị cho lễ cập kê.
Cơ hội hiếm có, ta chọn một cây trâm bướm lắc, bằng vàng ròng, giá trị không nhỏ, gần như vét sạch tiền riêng của Thế tử.
Lúc trả tiền, huynh ấy vừa cười vừa bất đắc dĩ: "Nàng keo kiệt như vậy, chẳng lẽ còn sợ sau này ta bạc đãi nàng sao?"
Ta chỉ cười hề hề.
Trong lòng thầm nghĩ, tự mình có của phòng thân vẫn hơn, nhỡ chẳng may không thể gả cho Thế tử, xin phu nhân cho phép rời phủ, có thể dùng số tiền này chọn một tấm chồng tốt. Cho dù phải làm thiếp, trong tay có bạc, cũng không đến mức chịu quá nhiều uất ức.
Ta tuyệt đối không muốn giống như Liễu di nương của Hầu gia, sau khi bị thất sủng, ngay cả người hầu cũng không bằng.
Chỉ là những suy nghĩ này, ta tuyệt đối không thể để Thế tử biết được.
Tất nhiên, Thế tử cũng chẳng thật sự muốn biết, bất quá chỉ là lời nói đùa.
Vui đùa đi đến đầu phố, liền thấy bảng hiệu Hầu phủ bị đập tan, lão gia và phu nhân bị trói gô, người trong phủ đều bị dồn lại một chỗ. Ngưu Nhị đầu bếp dựa vào thân hình cao lớn, định vùng vẫy chạy trốn, bị quan binh c.h.é.m đứt cánh tay phải.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, dọa mọi người sợ hãi, không ai dám phản kháng hay kêu la nữa.
Kinh hoàng qua đi, Thế tử định xông lên, bị ta một tay giữ lại.
Huynh ấy mới mười tuổi, còn chưa cao bằng ta, ta ôm chặt eo huynh ấy, bịt miệng huynh ấy, không cho phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Có lẽ là mẫu tử liền tâm, phu nhân chú ý đến chúng ta, người không dám để lộ biểu cảm khác thường, chỉ có đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.
Ta biết, người đang cầu xin ta đưa Thế tử đi.
Tội danh sao gia, nếu huynh ấy lộ diện, chắc chắn khó thoát khỏi kiếp nạn.
Ta cắn răng gật đầu, kéo Thế tử chạy khỏi đường Chu Tước.
Cậu bé cố gắng vùng vẫy, nhìn người thân ngày càng xa, trong lòng phẫn uất, liền cắn mạnh vào mu bàn tay ta.
Ta đau đến run người, nhưng vẫn không buông tay.
Đến khi về đến nhà, tay trái đã nhuốm đầy máu.
Chương 02: Nương
Nương mở cửa, giật nảy mình: "Ngươi làm gì vậy? Bắt cóc Thế tử à?"
Trong đầu bà ấy, chưa bao giờ nghĩ tốt cho con gái mình.
Ta đẩy người sắp khóc đến ngất xỉu vào phòng, bực bội nói: "Hầu phủ không còn nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hoan-thong-phong-cua-the-tu/chuong-1-2.html.]
"Cái gì gọi là không còn nữa?"
Nương ngơ ngác.
Ta cũng chẳng khá hơn bà ấy là bao: "Bị sao gia rồi, cụ thể vì sao, ta cũng không rõ."
"Sao gia?" Giọng nương cao vút, "Sao gia diệt môn sao?"
"Chưa đến mức diệt môn, ít nhất là chưa bị c.h.é.m tại chỗ."
Nhưng một kiếp ngục tù, e là khó tránh khỏi.
"Vậy thì còn may." Nương vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nghĩ đến, "Có khi nào liên lụy đến chúng ta không?"
"Hay là con mang Thế tử đi nơi khác trốn?"
Ta tức c.h.ế.t đi được: "Nương, người có phải nương ruột của con không vậy?"
Lúc này còn muốn đẩy con gái ra ngoài.
Nương trợn mắt, lẩm bẩm: "Vốn cũng chẳng phải là thân sinh, đã nói bao nhiêu lần rồi, nương nhặt được con ở ruộng cải."
Nương trước đây là nhị đẳng nha hoàn của Hầu phủ, ký khế ước bán thân, sau này được phu nhân gả cho Hứa Thanh Sơn - quản gia, cũng chính là cha ta.
Hai người kết hôn nhiều năm không con, mãi đến khi nhặt được ta, mới xem như có con cái.
Vì cả hai đều là người hầu trong phủ, ta cũng trở thành người hầu sinh ra trong phủ.
Anan
Hai năm trước, cha theo hầu gia ra ngoài thu nợ, gặp phải bọn cướp, liều mình bảo vệ chủ tử mà chết.
Phu nhân biểu lộ ân tình, trả lại giấy bán thân cho nương, đồng thời cho chúng ta căn nhà nhỏ này.
Hiện tại nương đã là người dân tự do, không giống như ta, vẫn còn thân phận nô lệ, không thể tự do ra ngoài.
Miệng thì lẩm bẩm, nương vẫn lấy thuốc ra băng bóp vết thương trên tay cho ta.
"Còn nhỏ tuổi, cắn vẫn nông."
Nói xong, nương liếc nhìn trên giường.
Thế tử khóc mệt, đã ngủ từ lúc nào.
"Con định an bày cậu bé như thế nào?"
Tuy tạm thời thoát nạn, nhưng huynh ấy vẫn là tội nhân, ta chỉ là một nha hoàn, bản thân còn chưa lo xong, sao có thể bảo vệ được cho huynh ấy.
"Nhà ngoại của phu nhân ở Túc Châu, tuy chỉ là thương gia, nhưng giàu có vô kể.
Dù sao cũng là người thân của Thế tử, chắc chắn sẽ che chở cho huynh ấy."
Điều mà ta cần làm, chính là đưa huynh ấy đến Túc Châu.