Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha hoàn thông phòng của Thế tử - Chương 16 + 17 + 18

Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:51:45
Lượt xem: 2,484

Chương 16: Ước hẹn năm xưa

Tối hôm đó trở về Hầu phủ, Thế tử dẫn ta đến dưới gốc cây mai.

Cây mai này được trồng từ khi huynh ấy còn nhỏ, ta đào hố, huynh ấy trồng cây, cùng nhau tưới nước, bắt sâu, chăm sóc ba năm mới ra quả.

Lúc đó huynh ấy còn nhỏ, mai còn xanh đã vặt xuống ăn, bị chua đến mức chảy nước mắt, khóc nức nở.

"Có phải Thế tử lại muốn ăn mai xanh nữa không?"

Nhớ lại chuyện cũ, trong giọng nói của ta có chút đùa cợt.

Huynh ấy liếc nhìn ta, cúi người xuống tìm kiếm, bới lớp đất dày ra, đào lên một chiếc hộp gỗ trầm hương.

Cẩn thận lau sạch lớp bụi bám trên hộp, mở ra, ta thấy một tờ giấy mỏng.

Là giấy bán thân của ta.

"Năm đó, ta đã xin mẹ giấy bán thân của muội, chôn ở đây. Ban đầu định đến lễ cập kê của muội sẽ trao lại cho muội, ai ngờ đâu lại gặp biến cố, Hầu phủ bị sao gia, ta không còn cơ hội lấy lại nữa."

Huynh ấy đưa cho ta: "A Mạn, muội không phải nô tỳ, cũng sẽ không phải thông phòng."

Nhưng cả hai chúng ta đều hiểu, ta cũng không thể nào là chính thất.

Bây giờ đã khác xưa, Hầu phủ cao quý, không phải người như ta có thể trèo cao.

Thứ duy nhất mà Thế tử có thể cho ta, chỉ là danh phận một người thiếp.

Không bị mua bán, không bị đánh đập tùy tiện, có thể sống an nhàn dưới sự che chở của huynh ấy.

Nhưng con người ta luôn tham lam, đã từng nghe được lời hứa cưới hỏi của huynh ấy, bây giờ kết quả như vậy, rõ ràng đã được như ý nguyện thời thơ ấu, nhưng ta lại không cảm thấy vui mừng, mà chỉ thấy man mác.

Vẫn là nương nói đúng, suy nghĩ thời trẻ, rồi sẽ thay đổi.

Bản thân ta cũng vậy.

Huống hồ là Thế tử.

Kìm nén nỗi chua xót trong lòng, ta gấp lại tờ giấy bán thân, cất vào trong người.

Rồi la hét đói bụng, muốn đến bếp nấu đồ ăn.

Huynh ấy kéo ta lại: "Sao lại phải để muội động tay chứ? A Mạn, sau này muội là chủ nhân, không cần phải vất vả như trước kia nữa."

 

Chương 17: Lựa chọn

Quả thực không còn vất vả nữa.

Nhưng lại rất hoang mang.

Anan

Thế tử nói là làm, ta có một tiểu viện riêng, ăn mặc ở đều có người phục vụ, không cần phải ngày nào cũng ra quầy bán hàng, cũng không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.

Phu nhân biết ơn ta đã chăm sóc cho con trai bà, nên đối xử với ta rất tốt.

Những tỷ muội ngày xưa, thấy Thế tử coi trọng ta, cũng không dám tùy tiện như trước nữa, ai nấy đều kính trọng, không còn thân thiết như trước.

Ta chẳng có việc gì để làm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hoan-thong-phong-cua-the-tu/chuong-16-17-18.html.]

Chương 17: Tấm lòng

Thế tử lại rất bận rộn, phải học hành, phải giao thiệp với các nhà quyền quý, phần lớn thời gian trong ngày đều không có ở phủ.

Ta đã phải chờ đợi suốt bảy ngày liền, mới chặn được huynh ấy ở thư phòng.

"Sao vậy? Chán rồi à?"

Huynh ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của ta.

Ta ủ rũ cúi đầu: "Ta rảnh rỗi đến mức sắp mọc rêu rồi đây này."

"Thật sao? Để ta xem nào."

Huynh ấy giả vờ muốn kéo y phục của ta.

Ta sợ hãi lùi lại phía sau: "Quân tử đoan chính, không nên làm càn!"

Huynh ấy bật cười khe khẽ.

Lúc này ta mới biết mình bị trêu chọc, càng thêm buồn bực.

"Đừng giận, ngày mai ta dẫn muội ra ngoài đi dạo."

Nghe nói đến chuyện ra ngoài, ta mới vui vẻ trở lại.

Chỉ là không ngờ, Thế tử lại dẫn ta đến quán trà.

Tầng một ồn ào náo nhiệt, ở giữa sảnh, một người kể chuyện râu tóc bạc phơ, đang kể chuyện tình yêu giữa tiên nữ và người phàm.

Chúng ta lên tầng hai, vào một căn phòng riêng, mở cửa sổ bên trong có thể nhìn thấy sảnh kể chuyện, cửa sổ bên ngoài có thể ngắm nhìn phong cảnh ven hồ.

"Thực sự là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng."

Ta thốt lên từ tận đáy lòng.

"Muội thích sao?"

"Ừm!"

"Vậy là của muội rồi."

"Hả?"

Ta ngạc nhiên.

"Ta biết muội không thể ngồi yên một chỗ được, chi bằng để muội tự mình lo liệu, không bằng trực tiếp tìm cho muội một công việc làm ăn."

"Quán trà này ta đã mua rồi, là tài sản riêng của muội."

"A a a a a ---"

Ta mừng rỡ khôn xiết, vui mừng ôm chầm lấy huynh ấy.

Hóa ra những phiền muộn của ta những ngày qua, huynh ấy đều nhìn thấy, còn giúp ta giải quyết.

Nghe thấy tiếng cười khe khẽ trên đỉnh đầu, ta mới nhận ra hành động của mình đã vượt quá giới hạn.

Đang định buông tay ra, thì huynh ấy giữ chặt lấy vai ta: "Chiếm được tiện nghi rồi muốn chạy sao?"

Huynh ấy cúi người xuống nhìn ta, khuôn mặt càng lúc càng gần, đôi môi ấm áp chạm nhẹ vào má ta: "Nộp một chút lợi tức trước đã."

Loading...