Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha hoàn thông phòng của Thế tử - Chương 8 + 9

Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:49:22
Lượt xem: 2,919

Chương 08: Vị cứu tinh

Nương ngồi bên cạnh lạnh lùng nói:

"Chuyện này có gì khó, tặng thêm nửa chiếc bánh hành, tự bẻ nhỏ ra cho vào nước dùng là được."

"Nếu ai ăn ít, còn có thể mang về cho vợ con nữa."

Đồ cho không, ai mà chẳng thích?

Mắt ta sáng lên, ôm chầm lấy nương: "Nương, người thật là giỏi!"

Nương liếc nhìn ta, hất hất cằm, vẻ mặt đắc ý.

Chuyện buôn bán cứ thế được quyết định.

Miệng thì nói không đồng ý cho ta chăm sóc Thế tử, nhưng nương vẫn cùng ta ra quầy bán hàng.

Ta bán mì, nương bán bánh hành ở bên cạnh.

Bánh hành cũng bán lẻ, hai văn tiền một chiếc.

Như vậy ai cũng biết, nửa chiếc bánh hành được tặng kèm khi mua mì, cũng có giá một văn tiền.

Chẳng bao lâu, đã có người vây quanh.

Chu đại ca dẫn theo vài người đến ủng hộ.

Những người đàn ông cao lớn, đều nhìn chằm chằm vào những giọt mỡ nổi trên bát mì nuốt nước bọt.

Có họ mở hàng, dần dần cũng có người khác đến ăn.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên ra quầy, nguyên liệu chuẩn bị không nhiều, vậy mà mới qua giữa trưa, đã bán hết sạch.

Hẹn mọi người ngày mai đến sớm, ta và nương dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Đi qua tiệm Vinh Bảo Trai, ta lấy hết tiền trong túi, mua một bộ bút mực giấy nghiên rẻ tiền nhất.

Nương mắng ta: "Mới kiếm được vài đồng bạc, lại đi mua những thứ này, không ăn được mà cũng chẳng uống được."

Ta không cãi lại, chỉ an ủi nương: "Nương, việc buôn bán của chúng ta rất tốt, ngày mai làm nhiều một chút, sẽ kiếm lại được ngay mà."

Thế tử phải tiếp tục học hành, phải nghĩ cách để huynh ấy có thể ngẩng cao đầu, mới có thể giúp Hầu gia rửa oan.

Trở về nhà, ta thấy trong sân đang phơi rau dại đã rửa sạch.

Thế tử đang gục đầu lên bàn đá ngủ.

Trên những ngón tay của huynh ấy đều là vết xước nhỏ.

Vị công tử này chưa bao giờ phải động tay vào việc gì, không biết đã phải hỏi bao nhiêu người, mới biết được loại rau dại nào có thể ăn được, vất vả hái về, rồi lại còn tự tay rửa sạch, cho vào rổ tre phơi nắng.

Nhìn Thế tử ngoan ngoãn như vậy, nương cũng không khỏi động lòng thương cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hoan-thong-phong-cua-the-tu/chuong-8-9.html.]

Đối với việc ta muốn cho Thế tử tiếp tục học hành, nương cũng không phản đối nữa.

Chỉ là Thế tử, nhìn bút mực giấy nghiên, lại cụp mắt không nói gì.

Ta hơi ngượng ngùng xoa xoa tay: "Thế tử, chắc huynh không quen dùng những thứ này, cứ dùng tạm đi, sau này kiếm được nhiều tiền, ta sẽ mua loại tốt hơn cho huynh."

 

Chương 09: Lạc quan

"Ta không có ý chê đâu." Đôi mắt Thế tử tràn đầy tự trách, "A Mạn, ta có thể không học nữa mà."

Với người dân thường, việc học hành là một điều xa xỉ.

Chưa nói đến tiền học, chỉ riêng bút mực giấy nghiên loại rẻ tiền nhất, cũng đủ cho vài người ăn uống.

Thường thì phải cả một gia đình, mới có thể nuôi được một người đọc sách.

Huynh ấy không muốn chúng ta phải vất vả vì mình.

Ta không nghĩ ra lời nào để an ủi huynh ấy, cũng sợ nhắc đến Hầu gia sẽ khiến huynh ấy buồn.

Nương liền giơ tay gõ lên đầu huynh ấy một cái: "Không học nữa, chẳng lẽ muốn để A Mạn bán mì cả đời sao? Lão thân này còn đang trông chờ ngươi đỗ đạt cao để hưởng phúc đây này."

Thế tử ôm đầu, nói với vẻ tủi thân: "Ta bây giờ là tội nhân, làm sao có thể thi cử?"

"Cùng lắm thì bỏ tiền ra, làm lại giấy thông hành, dù sao quan tham nhiều như vậy, chỉ cần có tiền thì lo gì không làm được?"

Lời nói của nương khiến ta giật mình.

Nhưng đó cũng là một kế sách hay.

Thế đạo này bất công, thì phải sống bằng cách bất công.

Than thân trách phận, chi bằng tìm cho mình một con đường sống.

Chỉ là, chưa kịp để chúng ta kiếm đủ tiền, thì chuyện đã có chuyển biến tốt đẹp.

Năm Nguyên Khang thứ hai mươi, việc buôn bán ngày càng phát đạt, cũng có những người bán hàng ghen tị, muốn nhảy vào phá hoại, may mà có Chu đại ca bảo vệ, nên cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Món mì trộn tóp mỡ nhà ta nổi tiếng khắp nơi, ngoài những người làm việc ở bến tàu, thỉnh thoảng cũng có người từ nơi khác đến ăn.

Trong đó nổi bật nhất, là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi.

Anan

Tuy ông ấy mặc thường phục, nhưng rất lịch sự, phong độ bất phàm, khi ăn mì thì nhai rất chậm, không giống như đang chống đói, mà giống như đang thưởng thức.

Lần thứ ba ông ấy xuất hiện, ta đã mời trà.

Là loại trà mới ta tự tay hái, tự tay sao cho Thế tử.

Uống một ngụm, ông ấy đã nhướn mày: "A Mạn cô nương, e rằng đã nhận ra ta rồi chứ?"

Ta khẽ hành lễ: "A Mạn mắt kém, không nhận ra được thân phận của đại nhân, nhưng ngài đã một mình đến đây, chắc hẳn không phải muốn làm khó một nha hoàn nhỏ bé như ta."

Ông ấy vuốt râu cười nhạt: "Là một cô nương thông minh."

Loading...