Nha Hoàn Tiểu Xuân - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:50:07
Lượt xem: 1,603
Chuyện sau đó chúng ta đều biết, Ưng Cửu trong lúc hiểu lầm đã bắt cóc Trần Đạc, lúc đó đầu óc nàng rất hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy chân tướng đang vẫy gọi nàng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trang sách bị xé trong cuốn 《Sơn Hải Chú》 mà vị lính già đó mượn, ghi lại một câu chuyện thần thoại ngắn không đáng chú ý.
Thiên tướng được phái đi tiêu diệt một đám yêu quái gây rối, nhưng khi đến nơi lại phát hiện chỉ là mấy con gấu đen tinh gây họa, nhưng lần này bọn họ hạ phàm là vì muốn lập công thăng cấp, sao có thể chỉ đánh mấy con gấu đen tinh được?
Vì vậy, bọn họ đã tiêu diệt tất cả yêu quái trên ngọn núi này, tốt có, xấu có, lớn có, nhỏ có, không quan tâm, dù sao cũng chỉ là yêu quái mà thôi.
Ưng Cửu hiểu ra, hiện thực tàn khốc đã dập tắt lòng trung thành và tình cảm của nàng, thứ bùng cháy trở lại là ngọn lửa thù hận.
Yêu quái sao, sao có thể cao quý bằng thần?
Dân thường sao, sao có thể cao quý bằng vương tộc?
Mạng sống sao, sao có thể đáng giá bằng công lao?
Trở về phủ, Tam điện hạ dịu dàng nhìn Ưng Cửu, hắn ta hỏi: "Điều tra ra được gì chưa?"
Ưng Cửu lắc đầu, giả vờ thâm tình nói: "Mạng của ta là do Tam điện hạ ban cho, cả đời này không dám làm trái ý ngài, chỉ nguyện dùng mạng này để đổi lấy mạng của ngài."
Câu nói này có hai nghĩa.
Giống như, câu nói còn dang dở kia, vừa là báo ân, cũng là báo thù.
Khi con d.a.o găm đ.â.m vào lồng n.g.ự.c tam điện hạ, cho đến khi hắn ta tắt thở, Ưng Cửu không hề quay đầu lại.
Còn Tam điện hạ trước khi c h ế t có hối hận hay không, có nói gì với Ưng Cửu hay không, đã trở thành một bí ẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hoan-tieu-xuan/chuong-14.html.]
Nhưng có thể khẳng định là, lúc g i ế t hắn ta, Ưng Cửu không hề hối hận! Vĩnh viễn sẽ không hối hận!
Có một số nam nhân tự phụ luôn cho rằng tình yêu có thể vượt qua thù hận diệt tộc, thù g i ế t cha mẹ, tình yêu của nữ nhân cho dù sau khi biết được chân tướng cũng sẽ che giấu sự thật, tiếp tục yêu thương nam nhân này một cách mù quáng.
Tình yêu của Ưng Cửu chưa bao giờ là như vậy, tình yêu của nàng ấy đã sớm biến mất, hận thù hóa thành một con dao, mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c kẻ thù.
Tình yêu ngây thơ thời thiếu nữ đó, chỉ khiến nàng ấy cảm thấy xấu hổ, chán ghét.
Người nàng yêu lại chính là người ra tay gi ế t cả nhà nàng.
......................................................................................
Đây là những lời Ưng Cửu nói với ta sau khi ta tỉnh lại, là bí mật của nàng ấy, đã giấu kín suốt hơn một năm trời.
[Bản dịch thuộc về nhà Tiểu Lạc Lạc, đứa nào ăn cắp đứa đấy là chó, tsb bọn ăn cắp]
Nói xong nàng ấy như trút được gánh nặng, giống như mở ra một chương mới cho cuộc đời mình, nàng ấy lấy bức thư của Trần Đạc từ trong tay áo ra, dịu dàng, khát khao nói:
"May mà chúng ta đều còn sống, chúng ta có thể hướng về phía trước, sống một cuộc sống mới."
"Cảm ơn Tiểu Xuân, vốn dĩ ta muốn sau khi báo thù xong sẽ tự vẫn, nhưng ngươi đã nhiều lần nhắc nhở ta, mỗi lần ta liều mạng vì hắn ta để hoàn thành nhiệm vụ, thì cái gọi là ân dưỡng dục, bồi dưỡng kia đã sớm trả hết rồi. Hơn nữa, nếu không có hắn ta, có lẽ ta đã được tự do lớn lên trên thảo nguyên rồi."
Nghe đến đây, nước mắt ta không tự chủ được mà rơi xuống.
Người bạn mà ta vô số lần lo lắng, sợ nàng ấy bị tình cảm che mờ lý trí, bị chữ trung nghĩa trói buộc mà đánh mất bản thân, Ưng Cửu, cuối cùng nàng ấy cũng có thể tự do chạy về phía cuộc sống mới rồi.
Mọi chuyện rồi sẽ qua đi.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.