Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhà Ma Chính Là Nhà Tôi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:46:05
Lượt xem: 2,977

23. 

 

Cùng lúc đó, Tô Nhã Nhã bên cạnh điên cuồng xông lên. 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Không biết cô ta lấy từ đâu một chai m.á.u mèo, rồi hất về phía chị cả. 

 

Tôi vội vàng lao tới. 

 

Chặn lại vũng m.á.u đó. 

 

Lớp trưởng bên cạnh thấy vậy cũng lao tới. 

 

La lên với tôi: "Đi c.h.ế.t đi!" 

 

Vì hành động này khiến em trai tôi vừa lao tới ngay lập tức ngây người. 

 

Câu nói này dường như đã kích hoạt công tắc ký ức của em trai tôi. 

 

Chớp mắt nó trở nên hung dữ như quỷ dữ vậy.

 

Tôi biết tại sao nó lại như vậy. 

 

Chính câu "Sao mày không c.h.ế.t đi" đã khơi lại ký ức của nó. 

 

Tôi từng xem qua lý do cái c.h.ế.t của nó từ di vật của nó. 

 

Nó sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. 

 

Đúng vậy, chính là trọng nam khinh nữ. 

 

Chính vì gia đình như vậy, chị nó ở nhà luôn không nhận được sự yêu thương mà chị ta nên có. 

 

Điều này được đứa em trai nhạy cảm và tinh tế nhận ra. 

 

Nó cũng biết thái độ của gia đình khiến chị nó không thích nó. 

 

Vì vậy, để chị nó thích mình. 

 

Nó đã lén đưa tất cả những thứ tốt đẹp của mình cho chị. 

 

Chỉ để thu hút sự chú ý của chị. 

 

Hy vọng chị có thể nói chuyện với mình. 

 

Nhưng mỗi lần chờ đợi được đều là câu "Muốn tao tha thứ cho mày thì mày đi c.h.ế.t đi!" 

 

"Thế thì mày đi c.h.ế.t đi!" 

 

Trong lòng em trai, câu mà chị nó hay nói nhất là "Thế thì mày đi c.h.ế.t đi!" 

 

Sau này, vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, bố mẹ muốn dẫn em trai đi chơi, người em trai khóc đòi dẫn chị theo.

 

Thế là lần đầu tiên chị nó được đến công viên giải trí. 

 

Cũng chính là lần này. 

 

Trên tàu lượn siêu tốc, chị nó đã tháo dây an toàn của em trai mình. 

 

Tàu lượn lao xuống với tốc độ cao. 

 

Gió gào thét bên tai. 

 

Tiếng hét của mọi người nhanh chóng trôi qua theo cơn gió ấy.

 

Đáng lẽ đó là một ngày đầy ký ức hạnh phúc. 

 

Em trai bị hất văng ra ngoài. 

 

Trở thành vụ án chấn động công viên giải trí năm đó. 

 

Và người chị tàn nhẫn đó. 

 

Lại chính là lớp trưởng.

 

24.

 

Đôi mắt em trai đỏ ngầu. 

 

Khi ánh mắt của em ấy chạm vào tôi. 

 

Em ấy đặt một chiếc vòng cổ bằng xương vào tay tôi. 

 

Nó nói: "Chị, cảm ơn chị đã thích em." 

 

"Bây giờ chị nhắm mắt lại đi, được không?" 

 

Rồi trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng vật gì đó rơi từ trên cao. 

 

Kèm theo đó là tiếng la hét xé toạc màn đêm. 

 

Chị cả mở cửa sổ. 

 

Những con quạ với đôi cánh rộng tranh nhau bay vào. 

 

Cũng tiếng chim kêu và tiếng cánh vỗ. 

 

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. 

 

Đột nhiên nhớ lại, từ khi có trí nhớ. 

 

Em trai luôn thích vây quanh tôi, không ngừng hỏi: "Chị ơi, chị thích em không?" 

 

"Chị ơi, chị đừng ghét em được không?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-ma-chinh-la-nha-toi/chuong-8.html.]

 

Trước khi biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của nó. 

 

Tôi luôn cảm thấy nó quá bám người. 

 

Tôi đã nói rất nhiều lần. 

 

Tôi rất thích nó, trên thế giới này, đứa trẻ tôi thích nhất chính là nó. 

 

Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, vì ăn thêm một quả nho, vì đi bộ ồn ào hơn một chút. 

 

Lại lập tức rụt rè nói với tôi: "Chị ơi, chị đừng giận, em sẽ đi nhẹ hơn, em cũng sẽ không ăn nho nữa, để lại cho chị." 

 

Sau này biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của em ấy. 

 

Trái tim tôi như bị hàng ngàn con kiến cắn lấy. 

 

Đau đến mức không thở nổi. 

 

Và từ lúc đó trở đi. 

 

Mỗi lần về, tôi đều mang quà cho nó. 

 

Và dành rất nhiều thời gian chơi để chơi cùng nó. 

 

Không ngừng nói với nó. 

 

Chị em yêu em rất nhiều. 

 

Chị mong muốn đem tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này cho em. 

 

Đây không phải là nuông chiều, cũng không phải là thương hại. 

 

Bởi vì. 

 

Trong mắt nó, chị nên được cưng chiều như một nàng công chúa. 

 

Tất cả những đồ ăn ngon, đồ vật thú vị, chỉ cần là nó thích, đều phải dành cho tôi. 

 

Người em trai tốt như vậy. 

 

Thì tôi cũng nên đối xử tốt với nó. 

 

25.

 

Đợi đến khi em trai bảo tôi mở mắt. 

 

Phòng khách đã trở về trạng thái sạch sẽ gọn gàng như thường ngày. 

 

Không có chút vết m.á.u nào. 

 

Chỉ có điều tâm trạng của cả em trai và chị cả đều không tốt. 

 

Nói với tôi là hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, rồi không ra ngoài nữa. 

 

Tôi ngồi trong phòng khách, trong lòng vẫn đang còn run vì sợ. 

 

Tại sao bố của Tô Nhã Nhã đến được? 

 

Khi chúng tôi xuống xe, điện thoại đã bị thu rồi mà. 

 

Tô Nhã Nhã cũng luôn ở trong tầm giám sát của tôi, không thể cầu cứu được. 

 

Vậy thì người bị nghi ngờ lớn nhất chỉ có thể là Triệu Chấn. 

 

Tôi bắt đầu điên cuồng tìm Triệu Chấn trong biệt thự. 

 

Anh ta không thể trốn khỏi biệt thự được.

 

Anh ta chỉ có một mình. 

 

Chỉ cần mở cửa dưới lầu, hàng ngàn con quạ sẽ lao vào ăn thịt anh ta. 

 

Nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng cầu cứu của anh ta. 

 

Điều đó có nghĩa là. 

 

Anh ta vẫn còn trốn ở góc nào đó trong nhà. 

 

Tôi lục soát khắp tầng một và tầng hai.

 

Cho đến khi chỉ còn lại tầng ba. 

 

Lãnh địa của anh trai. 

 

Tôi hơi do dự. 

 

Anh trai là một kẻ điên nghiên cứu khoa học. 

 

Cả ngày lầm lì ít nói. 

 

Mỗi ngày chỉ thích làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. 

 

Nhưng anh ấy cũng là người bệnh hoạn nhất. 

 

Ban ngày chẳng bao giờ nói với tôi một câu. 

 

Như thể không quen biết tôi. 

 

Nhưng nửa đêm, lại luôn mang theo đầu người đến phòng tôi khi tôi đã ngủ. 

 

Lẩm bẩm dưới hàng mi run rẩy của tôi rằng: "Thấy em cười nói với người đàn ông khác, anh trai thật ghen tị." 

 

Loading...