NHẦM LẪN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-15 23:05:04
Lượt xem: 1,816
Sau tai nạn xe, tôi bị mất trí nhớ, tôi nhìn gương mặt thiếu kiên nhẫn đứng trước giường bệnh, dè dặt hỏi:
"Anh là bạn trai của tôi phải không?"
Chu Diên cho rằng đây là chiêu trò mới của tôi, chỉ tay ra ngoài cửa, nơi đối thủ không đội trời chung của anh ta đang đi qua.
Cười nham hiểm:
"Tôi không phải, người ngoài kia mới là bạn trai của cô, sau này cứ đi làm phiền hắn ta."
Sau đó, tôi và đối thủ của Chu Diên kết hôn hạnh phúc.
Chu Diên đến cướp dâu, nhưng bị bảo vệ giữ chặt xuống đất.
Chồng tôi ôm lấy tôi, mỉm cười nâng ly về phía Chu Diên, mắt đỏ ngầu:
"Cảm ơn anh bạn trai cũ đã mai mối!"
1
"Tiết Sơ Hạ, cô lại đang giở trò gì nữa?! Ha, mất trí nhớ! Cô cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ, trên người chỉ có vài vết thương nhẹ như vậy, sao chiếc xe đó không đ.â.m c.h.ế.t cô luôn đi?!"
Tôi mơ màng nghe thấy một giọng nói cực kỳ khó chịu, cố gắng tỉnh dậy từ giấc mơ.
Khi mở mắt ra, má tôi đã ướt đẫm nước mắt.
Người đàn ông khẽ cười nhạt, "Ôi, không thể giả vờ nữa rồi à!"
Thật kỳ lạ!
Rõ ràng tôi không nhớ anh ta, nhưng khi nghe những lời này, cơ thể tôi lại đau đớn đến mức nghẹt thở.
Vài giờ trước.
Chị y tá nhẹ nhàng nói với tôi rằng đã liên lạc được với bạn trai của tôi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn ngủ một giấc, anh ấy sẽ đưa tôi về nhà.
Nhưng người đàn ông trước mặt, trong mắt anh ta chỉ có sự khó chịu và chán ghét.
Từ giọng điệu cay nghiệt của anh ta, tôi không tìm thấy chút tình yêu hay sự quan tâm nào dành cho mình.
Anh ta, thực sự là bạn trai của tôi sao?
Tôi co người lại, dè dặt hỏi anh ta:
"Anh là bạn trai của em sao?"
Anh ta dường như đã mất kiên nhẫn đến cực điểm, cười lạnh đáp:
"Đủ rồi! Tôi không có thời gian để chơi trò này với cô——"
Giọng anh đột nhiên ngưng lại khi liếc nhìn bóng người đi ngang qua cửa.
Như thể vừa nghĩ ra điều gì thú vị, khoé miệng anh ta nhếch lên một nụ cười đầy ác ý.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Tôi không phải, người ngoài kia mới là bạn trai của cô, sau này cứ đi làm phiền hắn ta."
Tôi đột nhiên siết chặt tấm chăn trong tay.
Tại sao khi xác nhận rằng kẻ khó ưa trước mặt không phải là bạn trai của tôi, tim tôi lại đau đến vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nham-lan/chuong-1.html.]
Những giọt nước mắt dâng tràn từ lâu mà chưa rơi, cuối cùng cũng tuôn trào.
Nói xong, anh ta không thèm nhìn tôi lấy một lần, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Trước khi rời đi, anh còn cố tình va mạnh vào người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Tôi mơ hồ nghe thấy những từ như "phiền phức", "quấy rối", "kinh tởm".
Tôi buồn bã cúi đầu, không còn kỳ vọng gì vào người được gọi là bạn trai thực sự bên ngoài kia.
Cho đến khi một bó hoa hướng dương tươi tắn tràn ngập tầm mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
Bên ngoài trời tối dần, ánh đèn rực rỡ từ khắp nơi phản chiếu lung linh.
Người đàn ông với nét mặt điềm tĩnh, ánh sao lấp lánh trong mắt anh còn sáng hơn cả những bông hoa hướng dương trong tay.
Tôi ngẩn người, chậm rãi hỏi:
"Anh là bạn trai của em sao?"
Người đàn ông im lặng một lúc lâu.
Tôi cười khổ trong lòng, lại cúi đầu xuống.
Khi tôi nghĩ anh sẽ không trả lời, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi, vuốt nhẹ mái tóc.
Từ trên cao, giọng nói trầm ấm của anh vang lên:
"Phải.”
"Anh đến, để đưa em về nhà."
2
Chiếc Maybach màu đen lướt êm vào dòng xe cộ.
Tôi nắm chặt góc áo, lo lắng ngồi thu mình trên ghế phụ.
Gió đêm mát lạnh lướt qua má, đầu óc tôi dần tỉnh táo hơn.
Người đàn ông bên cạnh thật thanh tao, lịch lãm, đầy phong thái quý ông.
Ngay cả khi giúp tôi cài dây an toàn, anh cũng cố tránh không chạm vào cơ thể tôi.
Sự dịu dàng gần gũi ở bệnh viện dường như chỉ là ảo giác.
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua bàn tay dài đặt trên vô lăng, đường viền hàm sắc nét, rồi dừng lại ở khóe miệng hơi nhếch của anh.
"Hạ Hạ, em có thể lại gần mà nhìn."
Khuôn mặt lạnh lùng của anh bỗng mỉm cười, như tuyết tan giữa mùa đông.
Mặt tôi nóng bừng, vội vàng quay đầu giả vờ nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ.
…
Khi đi ngang qua một quán bar, một khuôn mặt quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt tôi.
Là người đàn ông đã sỉ nhục tôi ở bệnh viện.