Nhầm người - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-18 18:25:14
Lượt xem: 2,703
Lúc đó tôi quên luôn việc mình đang khóc và nhìn mẹ với ánh mắt không thể tin nổi. Tôi không thể tin được mẹ lại mắng tôi như thế. Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao giữa tôi và chị gái tôi lại có sự khác biệt lớn đến vậy, cả hai chung tôi đều là con của họ.
Sau này tôi mới biết ngay từ đầu sự xuất hiện của tôi đã không được chào đón. Mẹ mang thai tôi ngoài ý muốn, bà muốn phá thai nhưng bố tôi nghĩ nhỡ đâu là con trai nên thuyết phục bà giữ lại. Hai người đã cãi nhau lớn về chuyện này. Sau này chị tôi nói muốn có em trai nên mẹ tôi cũng bằng lòng sinh tôi ra.
Nhưng sự ra đời của tôi đã làm mọi người thất vọng vì là một đứa con gái. Tôi không phải là đứa con trai mà bố mong đợi, cũng không phải là người em trai mà chị tôi mong muốn. Vậy tên tôi là Khương Dư, có nghĩa là dư thừa.
Dù trong thâm tâm tôi luôn biết mình không được yêu thương nhưng khi tận tai nghe thấy điều đó, tôi vẫn thấy đau lòng. Trước đây tôi có thể tìm lý do để an ủi bản thân, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể chấp nhận mình thực sự là một đứa trẻ không được ai mong muốn.
Khi nghe tiếng bước chân, tôi biết là mẹ tôi đang đi ra. Tôi vội vàng đưa tay lau nước mắt, quay người trốn vào phòng. Mẹ tôi dừng lại trước cửa phòng tôi một lúc, nhỏ giọng phàn nàn: “Nếu không có Khương Dư, chẳng phải sẽ không có rắc rối lớn như vậy sao?”
4
Tôi đã xin nghỉ phép một tuần vì đám cưới.
Buổi sáng, mẹ đánh thức tôi dậy sớm để cùng bà làm bữa sáng: “Người trẻ sao có thể ngủ nhiều như vậy? Nhanh rửa rau đi”.
Nhưng Khương Lâm hiển nhiên vẫn đang ngủ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, là Chu Tấn cùng bố mẹ hắn đến.
Sau khi nghe những lời Khương Lâm tối qua nói, dù mẹ tôi có tin hay không thì thái độ của bà đối với Chu Tấn quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Bà tưởng họ đến đây để tìm Khương Lâm nên vội vàng gọi chị ta. Không ngờ lại nghe mẹ Chu Tấn nói: “Bà thông gia, chúng tôi tới đây để xin lỗi Tiểu Dư.”
“Khương Dư?” Mẹ tôi lúng túng nhìn Chu Tấn.
Khương Lâm đã ra khỏi phòng, hai mẹ con họ nhìn nhau.
Mẹ Chu Tấn làm như không hề nhìn thấy Khương Lâm, đi tới nắm tay tôi: “Tiểu Dư, là Chu Tấn có lỗi với con, nó thật ng--u ng--ốc. Hôm qua trở về, chúng ta đã nói chuyện với nó. Con xem, vì mối quan hệ mấy năm qua của hai đứa, cũng vì dì, con có thể tha thứ cho nó lần này được không? Chúng ta hãy tổ chức đám cưới lần nữa đi. Bố nó và dì đã bàn bạc rồi, chúng ta sẽ lo liệu một đám cưới hoành tráng hơn cho con.”
Thực ra trước đây bố mẹ Chu Tấn không mấy thích tôi. Họ cho rằng tôi quá có năng lực và giỏi hơn Chu Tấn trong mọi việc, họ cho rằng Chu Tấn sau khi kết hôn sẽ không thể kìm chế được tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nham-nguoi/3.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Còn bây giờ khi phải lựa chọn giữa tôi và Khương Lâm, họ đứng về phía tôi không chút do dự.
Tôi ngước nhìn Chu Tấn đang tán tỉnh Khương Lâm. Không biết từ khi nào hai người đã đứng cạnh nhau, nắm tay nhau trước mặt rất nhiều người.
“Dì, đừng làm con khó xử, cũng đừng làm Chu Tấn xấu hổ.”
Bố mẹ Chu Tấn lập tức lạnh lùng, chuyển ánh mắt đang nhìn tôi sang họ. Chu Tấn muốn rút tay lại nhưng lại bị Khương Lâm giữ chặt, vẻ mặt khiêu khích nhìn tôi.
Còn tôi thì trong lòng cười nhạo Khương Lâm sao lại n--gốc nghếch như vậy.
Quả nhiên, mẹ Chu Tấn tức giận bước đến tát vào mặt hắn: “Con quên lời hứa tối qua với bố mẹ rồi à? Chúng ta mới phải xấu hổ vì đến cầu xin cho con, sao con lại tiếp tục làm việc đáng xấu hổ như thế?”
Khương Lâm ưa ra vẻ, nhìn thấy Chu Tấn bị đánh, lập tức muốn thay hắn nói: “Dì, dì không được...”
“Im đi, đồ con gái mất nết, vô liêm sỉ, dụ dỗ con trai tôi. Cô còn quyến rũ cả em rể của mình nữa. Bố mẹ cô dạy cô thế sao?”
Bố mẹ tôi không nỡ nhìn Khương Lâm bị bắt nạt nên đã đến bảo vệ Khương Lâm: “Sao bà lại nói thế? Là bởi vì con trai của bà không biết xấu hổ, vợ sắp cưới của nó là Khương Dư thế mà vẫn mạo phạm con gái lớn Khương Lâm của chúng tôi.”
Hai gia đình cãi vã nảy lửa, bố mẹ Chu Tấn đổ hết trách nhiệm cho Khương Lâm. Bố mẹ tôi lại ném cái nồi trở lại.
Tranh cãi đủ rồi, mẹ Chu Tấn lại hỏi tôi: “Tiểu Dư, từ lâu dì đã coi con như con dâu, con và Chu Tấn có được như ngày hôm nay không phải dễ dàng...”
Tôi lấy ra một tờ giấy đưa cho bà ấy: “Lau nước mắt đi dì.”
Sau đó tôi nhìn Chu Tấn, tôi hỏi đầy nghi hoặc: “Chu Tấn, anh nhắn tin cho chị tôi nói rằng anh là bạn học của chị ta hồi cấp hai? Nhưng tôi nhớ rõ ràng anh từng nói với tôi rằng anh là bạn học cùng trường với tôi hồi cấp hai? Anh nói dối tôi à?”
Chu Tấn sửng sốt một chút, có lẽ hắn đã tưởng tượng ra hôm nay tôi sẽ hỏi hắn rằng hắn có từng yêu tôi không, hoặc tại sao lại làm điều này với tôi. Hắn chắc đã chuẩn bị đáp án cho những câu hỏi này.
Chỉ không ngờ tôi lại hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan. Câu hỏi đó không liên quan đến hắn nhưng nó rất quan trọng với tôi.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Lúc đó em nói em là học sinh cấp hai công lập, anh… anh chỉ nói dối em thôi.”