Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN ÁC - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:25:30
Lượt xem: 2,482

Tôi gọi lại.

 

“Lạc Lạc, có chuyện gì thế con? Chúng ta có tiền thì đó cũng là tiền chúng ta vất vả cực khổ kiếm được, muốn giúp đỡ thì giúp đỡ, không muốn giúp thì không cần giúp, nếu con chịu ấm ức thì về nhà, ngôi sao nổi tiếng này chúng ta không làm nữa, trở về thừa kế công ty nhà chúng ta."

 

Đầu dây bên kia, giọng nói đau lòng của mẹ tôi truyền tới.

 

“Ta đã sớm nói giới giải trí không nên vào, con lại cứ không nghe, con xem đám người trên mạng nói khó nghe như vậy.”

 

Giọng nói tức giận của bố tôi cũng truyền tới.

 

“Không có việc gì đâu bố mẹ, con gái của hai người nào có yếu đuối như vậy chứ? Bọn họ muốn nói như thế nào thì nói, kệ bọn họ."

 

Tôi an ủi hai người.

 

“Ai da, đứa nhỏ này, lớn như vậy còn không làm cho người ta bớt lo.”

 

Sau khi nói chuyện với bố mẹ vài câu, tôi cúp máy.

 

Sau đó nhìn vào các thuật ngữ tìm kiếm nóng.

 

Đột nhiên, khi di động tải mới, tôi phát hiện từ khóa trên tìm kiếm không còn nữa.

 

Một giây sau, trên điện thoại di động xuất hiện một cuộc gọi video.

 

Nhìn thấy tên trên đó, tôi chậm rãi tiếp nhận.

 

“Anh, anh bận rộn như vậy sao lại rảnh rỗi nhớ tới em gái anh chứ.”

 

Khuôn mặt cười hì hì của tôi trong nháy mắt xuất hiện trên màn hình lớn, cùng khuôn mặt lạnh lùng của anh trai tôi hình thành đối lập rõ ràng.

 

"Đừng có làm bộ mặt đó, anh hỏi em, mấy cái hotseach kia là như thế nào?"

 

"Anh, anh đã thấy rồi đó, không có chuyện gì, chỉ là em không chịu giúp đỡ cho một cô gái, sau đó..."

 

Tôi chưa kịp nói hết lời thì một giọng nói đã lọt vào tai tôi:

 

“Chị Hứa Lạc, chị có ở đây không?”

 

Sau đó tôi liền thấy bóng dáng Trần Kiều xuất hiện trong video của tôi.

 

Quay đầu, tôi thấy Trần Kiều đang mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong hỏi tôi:

 

"Chị Hứa Lạc, đây là bạn của chị sao?"

 

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Trần Kiều lộ ra vẻ mặt này thì tôi đã liền đoán được cô ta đang có chủ ý gì.

 

Đáng tiếc, tôi mù nhưng anh trai tôi lại không mù, anh trai tôi khinh thường cô ta.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Tôi không trả lời mà cúp video rồi quay đầu hỏi Trần Kiều.

 

“À, chị Hứa Lạc, có phải em gây phiền toái cho chị rồi không? Hôm nay em nghe được nhiều người nói trên mạng có rất nhiều người mắng chị.”

 

Trần Kiều thấy tôi đang nhìn về phía cô ta, trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt, trên mặt mang theo áy náy.

 

Lời nói mặc dù là xin lỗi, nhưng ánh mắt này rõ ràng là đang cố gắng thăm dò suy nghĩ của tôi.

 

Không đợi tôi mở miệng, người quay phim đã cầm máy ảnh đi vào phòng.

 

Ánh mắt tôi lóe lên, thật đúng là biết chọn thời gian:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-chi-so-tinh-ban-ac/phan-2.html.]

"Trần Kiều, tôi đã nói rồi, không phải là tôi không đồng ý đưa em đi mà phải có sự đồng ý của bố mẹ em nữa chứ?"

 

Ở kiếp trước, khi tôi nhét tiền cho bọn họ thì bọn họ mới đồng ý cho Trần Kiều rời đi.

 

"Chị Hứa Lạc, bố mẹ em đồng ý, bọn họ cũng hy vọng em trở nên ưu tú hơn, trở thành người đầu tiên được bước ra khỏi núi đi học đại học.”

 

Độ tin cậy trong lời nói này của Trần Kiều quả thực bằng không, dù sao tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy bọn họ đối đãi với Trần Kiều như thế nào.

 

Chỉ là Trần Kiều à, cô vì được rời khỏi đây mà thật đúng là bỏ ra nhiều công sức nhỉ, đã như vậy, tôi đây sẽ làm theo như cô mong muốn, chỉ là cô phải gánh được cái giá này.

 

Tôi ý vị thâm trường nhìn về phía Trần Kiều, dịu dàng mở miệng:

 

"Kiều Kiều, tôi đồng ý đưa theo em ra khỏi núi, hi vọng em sẽ trở nên càng ngày càng ưu tú, nhưng..."

 

Giọng nói của tôi dừng một chút:

 

"Đừng phụ lòng của tôi.”

 

Nghe tôi nói vậy, Trần Kiều ngẩng đầu lên, không khỏi kinh ngạc.

 

Tổ tiết mục cũng dẫn đầu vỗ tay.

 

4.

 

Tôi lại lên hot search.

 

Lần này là toàn mạng khen ngợi.

 

Một tháng trải nghiệm thực tế rất nhanh liền kết thúc, lúc gần đi, Trần Kiều đã đến cổng thôn trước tôi một bước.

 

Trên người cô ta mặc một bộ quần áo vá, trên vai đeo một cái túi vải rách.

 

Trông thật sự có vài phần hiền lành chất phác của người dân thôn núi, nhưng bên trong lại là một trái tim ngoan độc.

 

“Chị Hứa Lạc, chị tới rồi, tụi em chờ chị lâu lắm rồi.”

 

Tôi vừa tới cửa thôn thì Trần Kiều liền mở miệng, giờ phút này camera còn đang ghi hình.

 

Thật đúng là không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để bôi nhọ tôi, nếu không phải là tôi chắc chắn tôi và Trần Kiều lúc trước không quen biết, tôi còn tưởng rằng giữa chúng tôi có thâm cừu đại hận gì đấy chứ.

 

Tôi nhếch môi mở miệng:

 

"Đạo diễn ấn định là tám giờ, hiện tại vừa vặn.”

 

Nghe nói như thế Trần Kiều không lên tiếng.

 

Trên màn hình trực tiếp:

 

[Đây có phải là ảo giác của tôi không? Sao tôi lại cảm thấy lời này là cố ý làm cho người ta hiểu sai chứ chứ?]

 

[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy, là ảo giác sao?]

 

[Đúng vậy, còn có lúc trước cố ý cầu xin Hứa Lạc giúp đỡ trước camera, đây không phải bắt cóc đạo đức sao? 】

 

Tôi vừa định khen cư dân mạng lần này tâm tư tinh tế, chỉ số thông minh cao.

 

Phía dưới liền xuất hiện một bên bình luận khác:

 

[Ha, mấy người có thể đừng dùng tâm tư dơ bẩn của mấy người mà đoán già đoán non hay không? Người ta là một tiểu cô nương trong núi thì có thể có tâm tư xấu gì? Không phải chỉ là vô tình nhắc nhở một câu thôi sao?]

 

[Lúc trước cầu xin Hứa Lạc giúp đỡ, đó không phải là vì bị ép đến cùng đường sao?]

 

Tôi lắc đầu, xem ra vẫn còn cần nâng cấp.

Loading...