Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:39:44
Lượt xem: 15
Chương 64:
"Phùng San, Mã Lan, hai thím thấy nhẫn của chị thế nào?”
Phùng San đối với hành động của bà ta coi thường, liền nhìn một cái: "Cũng không tệ.”
Mã Lan cũng xem một chút: "Đúng là không tệ.”
"Chí Cường nhà tôi đã mua nó cho tôi đấy, còn nói rằng sau này có thể truyền lại cho con dâu, ông ấy cũng nói rằng sau này sẽ mua thêm cho tôi một chiếc vòng tay, nhưng đeo luôn thì không tiện nên chỉ có thể để nó ở đáy hòm trang sức.”
TBC
Mã Lan nhịn không được trợn mắt, hoàn toàn không để ý đến bà ta nữa. Vào thời điểm này, vàng cũng là vật cả nước đang khan hiếm nên giá cả vô cùng đắt đỏ, với số tiền tiêu tốn kia bà thà mua một chiếc đồng hồ đeo tay còn hơn.
Tống Sở ngược lại thấy có chút hứng thú, cô chạy tới nắm tay bà ta xem xét: "Bác cả, đây là vàng sao?”
Thấy Tống Sở hỏi, Từ Mỹ Lệ rất vui vẻ: "Đúng vậy, đây là vàng thật.”
Tống Sở kích động, không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ thích thứ này: "Thứ này đắt lắm sao? Đáng giá sao? Có thể đổi lấy đồ ăn sao?”
“Đương nhiên có thể đổi, hơn nữa có thể đổi rất nhiều.” Từ Mỹ Lệ cảm thấy đầu óc trẻ con vẫn là hạn hẹp, chỉ biết có mỗi ăn.
Đôi mắt của Tống Sở sáng lên.
Cô sờ vào trái tim nhỏ, không biểu hiện gì.
----------
Tống Sở thầm nghĩ trong không gian của mình có rất nhiều vàng như vậy, không biết có thể đổi được bao nhiêu lương thực đây.
Nhưng cô không cần phải nhọc lòng, đến lúc đó cô lấy ra đưa cho cha mẹ là được, cha mẹ chắc chắn biết, cô chỉ cần nghĩ cách lấy nó ra là được.
Bởi vì chuyện này nên tâm trạng của cô rất tốt, cô chạy đến kéo tay Giang Bác tới một góc sân nói nhỏ: “Anh Tiểu Bác, anh có nghe không, chúng ta sắp phát tài rồi.”
Giang Bác nhíu mày nói: "Đừng làm bậy, không thể để người khác phát hiện!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-64.html.]
Tống Sở vỗ vai anh, trấn an: "Yên tâm đi, em đâu có ngốc, em đây đã đọc qua bao nhiêu cuốn tiểu thuyết loại này rồi, kinh nghiệm tích trữ không ít đâu."
Giang Bác nghe vậy, cảm thấy không hiểu nổi, quyết định sau này phải để mắt cô cẩn thận, miễn cho cô gây chuyện.
Từ Mỹ Lệ khoe một chút còn chưa tính, lúc người một nhà ăn cơm tối còn cố ý nhắc tới chuyện Mã Lan làm việc ở quặng mỏ.
Công việc của từng người trong gia đình ông cụ Tô đều tử tế, trước kia Mã Lan tạm thời làm công nhân trong một phân xưởng nọ, bây giờ chạy đến quặng mỏ làm việc, tính chất công việc khác nhau nên cực kỳ nặng nhọc, ngày nào người ngợm cũng bám đầy bụi bẩn.
Từ Mỹ Lệ nói: "Mã Lan bây giờ đúng là càng ngày càng giỏi chịu khổ."
Tô Chí Phong xụ mặt nói: "Vì tất cả mọi người trong gia đình, Mã Lan mới phải lao lực kiếm tiền như vậy."
Bà cụ Tô tỏ hẳn vẻ bực mình: "Ăn cơm cũng không chặn được cái miệng của cô hả."
Tống Sở nhìn mẹ mình, tiếp đến nhìn bà bác Từ Mỹ Lệ kia, cô biết mẹ đã từng nói công việc ở quặng mỏ mà bà bác đang soi mói kia vất vả khôn cùng.
Mẹ đều vì cô và anh Tiểu Bác mới vất vả làm việc như vậy.
Cô bất ngờ nắm chặt bàn tay của Mã Lan: "Mẹ đừng vất vả làm việc như vậy nữa, anh Tiểu Bác và con hứa với mẹ sẽ mau chóng thành tài, nhất định sau này để mẹ có cuộc sống sung sướng."
Mã Lan căn bản chẳng thèm để ý mấy lời xỉa xói vừa rồi của Từ Mỹ Lệ, mà chỉ đặt trong lòng câu nói của cô con gái cưng ngoan ngoãn, phút chốc sống mũi cay cay, cảm thấy bản thân mình cho dù mệt nhọc đến đâu cũng thấy đáng.
Đến bây giờ bà cũng có một chiếc áo bông nhỏ bằng người.
“Mẹ không khổ, giai cấp công nhân phải có tinh thần chịu thương chịu khó, cho dù ở cương vị nào, cũng đều là góp phần xây dựng quê hương.”
Tống Sở không có quan niệm đất nước, cơ mà khi nghe những lời vừa rồi của mẹ, cô nghiêm túc nói: "Mẹ, con cũng sẽ vì tổ quốc cống hiến hết mình để xây dựng sự nghiệp nước nhà, anh Tiểu Bác cũng muốn làm như vậy.”
Giang Bác gật gật đầu.
Hiệu trưởng Tô nở nụ cười hài lòng.