Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:25:00
Lượt xem: 12

Chương 79:

Giang Bác cầm bút và bắt đầu viết đề mục, để không làm cho giáo sư quá sợ hãi anh đã giảm tốc độ làm bài xuống và hoàn thành câu hỏi với tốc độ tương đối bình thường.

Nhưng anh cũng không biết rằng tốc độ bình thường trong mắt thiên tài, lại là tốc độ cực nhanh đối với người bình thường.

Giáo sư Tiêu thấy anh viết nhanh như vậy, lo rằng anh đang làm bừa, nóng lòng cầm bài lên để chấm, nhưng xem xong bài lại thấy đau cả mặt.

Đây không phải là viết một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đơn giản là câu trả lời tiêu chuẩn của bài kiểm tra.

Mỗi bước giải đều viết rất chi tiết, nó còn có thể được sử dụng làm bài giảng cho sinh viên.

Ông cụ vui mừng nhìn Giang Bác với khuôn mặt bình tĩnh, rồi nhìn sang hiệu trưởng Tô: “Ông Tô, cháu của ông quả thật… tuyệt vời. Thật sự rất giỏi. Nhiều năm qua tôi chưa gặp ai thông minh như vậy, cậu nhóc thực sự chưa từng học qua chương trình à?”

Hiệu trưởng Tô ngạo nghễ nói: “Lừa ông làm gì? Lấy đâu ra sách giáo khoa cho nó đọc chứ?”

“Cái này, cái này quá…ảo rồi!” Giáo sư Tiêu cũng không thể tin được, cho dù là học sinh xuất sắc cũng không đạt được điểm tối đa trong kì kiểm tra.

Đứa trẻ này có thể đạt được điểm cao như vậy chỉ sau khi đọc sách trong một vài ngày.

Đây quả thực là hạt giống học thuật rất tốt, hơn nữa đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, sau này chắc chắn sẽ có tương lai. Nếu giáo dục tốt, sau này còn có thể trở thành nhà khoa học thế giới.

TBC

Giáo sư Tiêu kích động nhìn Giang Bác: “Tiểu Bác, cháu có muốn đi theo ông để học tập hay không?”

“Cháu không muốn.” Giang Bác không cần nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-79.html.]

Thực sự không có gì để học.

Giáo sư Tiêu vội vàng nói: “Ông Tô, ông thuyết phục nó đi.” Giáo sư Tiêu rất lo lắng, cảm thấy việc bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy thật uổng phí, ông cụ phấn khích nhìn Giang Bác.

Hiệu trưởng Tô lúc này cũng phấn khích, cháu trai của ông cụ chỉ thêm một bước nữa sẽ trở thành sinh viên đại học, nhưng sau khi cơn kích động qua đi, ông vẫn rất tỉnh táo: “Tuy đây là chuyện tốt nhưng quá gấp rồi, tôi đưa cháu trai của mình tới đây cũng chỉ nói là đi mấy ngày, đột nhiên bảo nó ở lại đây, nhất định nó sẽ không chịu, hơn nữa, hai vợ chồng con tôi cũng cần phải bàn bạc với nhau.” Tuy ông cho rằng vợ chồng con mình sẽ vui nhưng dù sao đó cũng là con trai của chúng nên chuyện này phải bàn bạc lại với cha mẹ của đứa nhỏ một chút.

Những lời này khiến giáo sư Tiêu không nói thêm được gì, nếu hiệu trưởng Tô muốn quay về bàn bạc với cha mẹ đứa nhỏ thì ông cụ cũng không thể ngăn cản được. Tuy rằng rất tiếc vì không thể để hạt giống tốt này ở lại đây, mỗi ngày không ăn không uống mà dạy dỗ, truyền lại những gì ông cụ đã học được suốt cả cuộc đời.

Chuyện này, nếu đứa nhỏ là người trưởng thành thì đã dễ dàng hơn rồi.

“Vậy thì ông Tô này, ông mau về đi, về nhà bàn bạc kỹ càng rồi viết thư cho tôi.”

Ông cụ cũng thuyết phục Giang Bác: “Tiểu Bác, cháu phải tin ông, ông nhất định sẽ dạy dỗ cháu thành nhân tài, cháu sẽ được dạy dỗ thật tốt, tương lai trở thành nhà khoa học vĩ đại cống hiến cho quốc gia.”

Những lời này không hề hấp dẫn đối với Giang Bác, anh không cần tiếp thu giáo dục, cũng không có khái niệm quốc gia, quốc gia có phát triển hay không cũng không liên quan gì tới anh. Hiện tại anh cũng không muốn làm nhà khoa học, không muốn Sở Sở lại phải ở trong phòng thí nghiệm.

Giang Bác bình tĩnh nói: “Giờ cháu phải đi về rồi, nhưng cháu vẫn sẽ giữ liên lạc với ông ạ.”

Giáo sư Tiêu vô cùng mừng rỡ khi nghe được lời đảm bảo này, nếu có nhiều cơ hội nói chuyện hơn thì sau này cũng không còn lo lắng nữa.

Hiệu trưởng Tô hỏi riêng Giang Bác: “Cháu thực sự không muốn ở lại đây sao? Tiểu Bác, ông nội sẽ không nói đùa với cháu đâu, cơ hội này rất tốt đấy.”

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng Tô không giữ được dáng vẻ nghiêm nghị của mình, trên khoé miệng nhếch lên một nụ cười.

Loading...