Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:25:43
Lượt xem: 24
Chương 82:
Từ Mỹ Lệ mở to mắt nhìn Giang Bác, bà ta nhìn thế nào cũng không thấy được đứa trẻ này có điểm gì hơn người. Phùng San cũng nhìn Giang Bác bằng ánh mắt phức tạp, bà ta cũng không tin rằng có một sự khác biệt lớn như vậy giữa con mình và những người khác.
Gia đình nhà ngoại của bà ta dù cũng là một gia đình trí thức.
Về phần mẹ của đứa trẻ, Mã Lan, lúc này bà không biết nên nghĩ thế nào, bà chỉ cảm thấy con mình rất ngoan.
Bà nội Tô vô cùng mừng rỡ: “Thật à ông?”
“Đương nhiên là thật rồi, chỉ tiếc là …” Ông cụ Tô thở dài, nói về việc Giang Bác kiên quyết không muốn ở lại thành phố S.
Sau đó ông cụ nói với vợ chồng Tô Chí Phong: “Cha nói chuyện này ra vì các con là cha mẹ của Tiểu Bác, chuyện này cũng còn tùy thuộc vào các con nữa.” Mã Lan thì cảm thấy mình không có khả năng đưa ra quyết định.
Con trai bà rất mạnh mẽ, bà không biết phải làm gì.
Cả Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc đều cảm thấy đáng tiếc, cơ hội tốt như thế, nhà họ Tô đã có nhân tài.
Tô Chí Cường nói: “Chú ba, chú mau thuyết phục nó, đừng để con trẻ không hiểu chuyện.”
Tô Chí Phong lúc này đã bình tĩnh lại và nói: “Tôi sẽ nghe theo quyết định của con trai.”
“…”
Từ Mỹ Lệ cũng cảm thấy đứa trẻ này thật ngốc, cho nên vẫn nói: “Đúng vậy, nếu là tôi thì tôi cũng nghe theo con, con không muốn học thì thôi, không nên ép buộc làm gì.”
Nghe vậy, Tô Chí Cường lạnh nhạt nhìn bà ta rồi nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao điểm của Bảo Cương và Bảo Minh của chúng ta lại kém như vậy.”
Nếu một đứa trẻ không muốn học liền không cho học thì điểm số của nó có tốt được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-82.html.]
Ông cụ Tô cũng rất ít khi mắng con dâu: “Con không thể nói như vậy được.”
Từ Mỹ Lệ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, rõ ràng bà ta luôn nghiêm khắc với con cái của mình. Nhìn thấy hai đứa con trai còn đang ăn, bà ta cảm thấy xót xa cho chính mình.
Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh hoàn toàn không biết gì về sự bất bình trong lòng mẹ mà vẫn đắm mình vui vẻ ăn uống.
Đối với việc Tiểu Bác vào đại học, điều đó quá xa vời với chúng, càng không liên quan đến chúng.
Ông cụ Tô hỏi Tô Chí Phong và Mã Lan định như thế nào.
Tô Chí Phong nói: “Con nghĩ trẻ con có chính kiến riêng và tự tin là tốt, chỉ cần làm theo những gì nó muốn. Nếu thật sự muốn học ở trường đại học, như vậy việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai sẽ ổn thỏa hơn đối với thằng bé.”
Tô Chí Phong rất tự tin khi nói điều này, ai bảo con của ông thông minh như thế.
Những đứa trẻ thông minh sẽ không quan tâm đến những đối đãi đặc biệt, chúng chỉ thích tham gia các kỳ thi dựa trên khả năng của chúng. Là một người cha, ông sẽ không làm giảm sự tự tin của con.
Mã Lan cũng nhanh chóng gật đầu.
Dù là trụ cột thực sự của gia đình nhưng bà vẫn tôn trọng những ý kiến của chồng trong việc giáo dục con cái.
Trước đây bà cũng nghe nói có nhiều đứa trẻ khi còn nhỏ rất thông minh, nhưng vì chịu quá nhiều áp lực từ gia đình, sau này học hành không được vui vẻ. Hơn nữa Tiểu Bác còn quá nhỏ, không thể khổ lao sớm như vậy được, cuộc sống như vậy đối với một đứa trẻ thật quá khốn khổ.
Khi ông nội Tô nghe quyết định, ông cụ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông cụ đã cố gắng nhưng đứa trẻ và cha mẹ của nó đều không đồng ý, đương nhiên chuyện này cũng không thể ép buộc.
TBC
Sau khi ăn xong, ai về nhà nấy. Thật ra ông nội Tô vẫn muốn hỏi xem Giang Bác có muốn học trong huyện hay không, nhưng ông cụ thấy hơi mệt nên không hỏi nữa, ngày mai sẽ bàn lại với vợ chồng thằng ba sau, không thể không đi học, dù thế nào cũng phải được tiếp xúc trong môi trường giáo dục.
Tuy ông nội Tô không hỏi về chuyện này nhưng Tô Chí Phong và Mã Lan thì không quên, ngày mốt họ sẽ đi đăng ký, theo tính toán của Tô Chí Phong thì ông sẽ cho con đi học trung học cơ sở. Tuy đứa trẻ còn nhỏ nhưng ông là giáo viên của trường cấp hai nên có thể quan tâm chăm sóc con, không sợ bọn trẻ bị bắt nạt.