Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:26:20
Lượt xem: 25
Chương 85:
Bà ta còn nghĩ cho dù con gái Mã Lan có nhảy lớp thì vẫn học lớp ba, còn con trai mình học lớp bốn nên trong lòng vô cùng lo lắng.
Kết quả là con trai bà ta lại bị lưu ban.
Tô Chí Cường an ủi: “Đừng buồn nữa, con của chúng ta vẫn có năng lực riêng của mình đấy thôi. Ngày nay, rất khó để được lưu ban lại vì như thế rất lãng phí tài nguyên giáo dục, vậy mà con trai có chúng ta lại có thể lưu ban được đúng là có năng lực còn gì.”
Từ Mỹ Lệ: “…Tôi quyết định rồi, tôi muốn làm bạn với Mã Lan.”
Tô Chí Cường bị sặc nước bọt: “Bà nói gì cơ? Tôi nghe lầm đúng không?”
Vợ ông ta và vợ chú ba đã không hợp nhau trong suốt những năm qua, và gần như toàn là do vợ ông ta gây chuyện trước, vậy mà bây giờ bà ta lại nói muốn làm thân với em dâu ba, thực sự khiến ông ta không thể tin được.
Từ Mỹ Lệ tự hào mỉm cười: “Tôi sẽ giả vờ làm bạn với thím ba trước, xem thử thím ấy dạy dỗ bọn trẻ như thế nào, tính cách bọn trẻ ra sao, sau khi học hỏi xong tôi sẽ không thân thiết với thím ấy nữa!”
Tô Chí Cường: “…”
…
Vào ngày 1 tháng 9, Tống Sở và Giang Bác chính thức bước vào lớp ba của trường, và trở thành học sinh danh dự.
Thật trùng hợp, hai đứa trẻ và Tô Bảo Cương lại được xếp vào cùng một lớp.
Tống Sở vô cùng mừng rỡ, kinh ngạc nói: “Không phải năm nay anh học lớp 4 sao?”
Tô Bảo Cương đỏ mặt trả lời: “Anh đây là vì muốn bảo vệ em cùng với Tiểu Bác, lo lắng hai đứa bị bắt nạt nên nhẫn nhục học cùng lớp ba với hai đứa. Nếu sau này có ai bắt nạt, các em có thể nói với anh, anh sẽ đánh chúng nó răng rơi đầy đất.”
Tống Sở cảm thấy thật tàn nhẫn: “Anh à, đánh nhau là không đúng, chúng ta không nên đánh nhau mà phải nói lý.”
Tô Bảo Cương xua tay: “Em không hiểu đâu, có một số việc cần dùng nắm đ.ấ.m để xử lý.”
TBC
Tống Sở không hiểu nói: “Không thể sử dụng miệng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-85.html.]
Tô Bảo Cương nói: “Em muốn cắn cũng được.”
Tống Sở: “…”
Có lẽ bởi vì Tô Bảo Cương lớn và to hơn nên Tống Sở và Giang Bác thực sự không bị bất kỳ đứa trẻ nào trong lớp bắt nạt, một phần nữa, bởi vì những đứa trẻ trong lớp hâm mộ hai người bọn họ có thành tích tốt, có ngoại hình đẹp lại học giỏi thì có ai mà không thích.
Trẻ con rất thực tế, chúng thích làm bạn với những đứa trẻ thông minh và ưa nhìn.
Tống Sở cũng rất hoạt ngôn, nhiệt tình giới thiệu bản thân mình với mọi người, đồng thời cũng giới thiệu Giang Bác với họ, trong một buổi sáng mà hai người đã có thêm rất nhiều bạn mới.
Giang Bác không hề bị ảnh hưởng mà vẫn lặng lẽ viết luận văn.
Tất nhiên, loại luận văn kiểu này đương nhiên không làm khó anh một chút nào, chỉ khó ở chỗ là những gì anh viết phải phù hợp với kiến thức mà anh đã được tiếp thu qua từ lúc xuyên đến đây.
Nói tóm lại là nó không thể vượt quá khuôn khổ, nó cũng phải phù hợp với trình độ công nghệ hiện tại, để có thể sử dụng được.
Giang Bác đã hoàn thành luận văn của mình trong lớp học buổi sáng, các ngón tay của anh đều đau nhức vì đã viết rất nhiều trang.
Anh đưa ngón tay về phía Tống Sở và Tô Bảo Cương đang nói chuyện với nhau: “Tê tay quá.”
Tống Sở cầm lên, bắt đầu xoa xoa, thổi lên tay anh: “Không tê tay nữa, không tê nữa.”
….
Ở bên cạnh mỏ sắt của nhà máy thép, Mã Lan đã làm xong công việc vất vả của mình và đang nói chuyện phiếm với các đồng nghiệp.
Nhiều người trong mỏ đến từ nông thôn, nhưng họ đã làm việc ở nhà máy lâu hơn Mã Lan nên đều đã trở thành nhân viên kì cựu.
Mã Lan từ sớm đã tiếp cận họ để gần gũi và kết thân với nhau, bà muốn tìm hiểu xem làm thế nào để được nhận vào làm chính thức.
Tuy nhiên, những thông tin từ những người này căn bản đều vô dụng với bà. Nhiều người trong nhóm khai thác mỏ này về sau đều thất nghiệp, số khác đã làm việc được hơn 10 năm.
Những loại tin tức như thế khiến Mã Lan cảm thấy thất vọng không thôi.