Nhân Gian Lạc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:38:01
Lượt xem: 2,735
Tô Trân Châu là cung nữ đặc biệt nhất trong cung này.
Khi chúng ta quỳ xuống, nàng ta lại nói tất cả mọi người đều bình đẳng.
Chúng ta cẩn thủ cung quy, nàng ta dám đứng trước mặt Quý phi phóng túng.
Được sủng hạnh một lần liền vọng tưởng có thể làm Hoàng hậu, còn tuyên bố Hoàng thượng sẽ vì nàng ta mà phế bỏ lục cung.
Ta cho rằng nàng ta điên rồi.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng ta lại nói: "Các cô gái xuyên không đều có vầng hào quang của nhân vật chính, ngươi chỉ là một NPC* thì hiểu cái gì?"
* Non-player character hay Non-playable character (viết tắt: NPC; tiếng Việt: nhân vật không phải người chơi) là những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo.
Ta quả thực không hiểu.
Thế nhưng ta biết, kẻ hèn mọn muốn sinh tồn trong loạn thế phải làm thế nào.
1
Ban đầu, ta và Tô Trân Châu đều là tiểu cung nữ nhỏ bé nhất trong cung Vạn Quý phi.
Bởi vì dung mạo ta bình thường, còn nàng ta thì nhỏ tuổi, lời nói ngây ngô.
Các cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp thông minh đều chẳng muốn để ý đến chúng ta.
Hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, ngày tháng cứ thế trôi qua.
Thế nhưng sau một lần ngã xuống nước, Trân Châu giống như biến thành một người khác.
Nàng ta không còn thân thiết với ta, bắt đầu nịnh bợ các tỷ tỷ, còn thường xuyên chạy đến trước mặt Vạn Quý phi nịnh nọt.
Ta nhân lúc có cơ hội hỏi nàng ta: "Trân Châu, gần đây sao muội lại không để ý đến tỷ thế?"
Tô Trân Châu ghét bỏ hất tay ta ra: "Tỷ trên sử sách ngay cả tên cũng không có, chỉ là một công cụ người bình thường, căn bản không giúp được cho ta, ta lãng phí thời gian với tỷ làm gì?"
Lời nàng ta nói, ta nghe không hiểu.
Những chuyện nàng ta làm sau đó, ta cũng xem không hiểu.
Đêm đó, Hoàng thượng đến thăm Vạn Quý phi, nàng ta cố ý mặc bộ y phục đẹp nhất của mình, trên mặt còn tô thêm chút phấn son.
Lúc Hoàng thượng bước vào cửa, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hỏi: "Vào cung bao lâu rồi?"
Lúc đó, tim ta như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Tô Trân Châu lại e lệ cười, nũng nịu nói: "Nô tỳ vào cung được một năm."
Hoàng thượng đáp một tiếng, liền nắm tay Vạn Quý phi đi vào trong.
Cũng may Quý phi hiền lành, không trách phạt nàng ta.
Đêm đó, nàng ta ở trong phòng khoe khoang với chúng ta.
Ai cũng chẳng để ý đến nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-gian-lac/chuong-1.html.]
Chỉ có ta hảo tâm nhắc nhở: "Cung nữ ăn mặc diễm lệ là không hợp cung quy. Hoàng thượng không phạt muội, là bởi vì thấy muội vào cung chưa lâu, hơn nữa muội lại là người trong cung Quý phi, Hoàng thượng sủng ái Quý phi, cho nên mới đặc biệt khai ân, không trách phạt muội. Chẳng lẽ muội không hiểu ý tứ của Hoàng thượng sao?"
Nàng ta nổi trận lôi đình.
"Tống Quy Niên, tỷ chính là ghen tị với ta! Tỷ vào cung trước ta, nếu ta làm nương nương, tỷ cũng chỉ là một nô tỳ rửa chân."
"Trân Châu, muội điên rồi sao?"
Ta kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đưa tay muốn thử xem nàng ta có bị sốt hay không.
Nàng ta tức giận hất tay ta ra: "Đừng có lấy bàn tay bẩn thỉu của tỷ đụng vào ta, ta nói cho tỷ biết, nhân vật chính đều có vầng hào quang, ta chính là mệnh phượng hoàng, tỷ chỉ là một NPC thì biết cái gì?"
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
Ta lại nghe không hiểu.
Thế nhưng xuất phát từ tình nghĩa trước đây, ta vẫn nhỏ giọng nói với nàng ta những lời từ tận đáy lòng.
"Hoàng thượng sở dĩ là Hoàng thượng, chính là bởi vì ngài ấy không phải nam nhân bình thường, như hôm nay thiên hạ chia năm xẻ bảy, các nước chư hầu xung quanh đều đối với Đại Hưng như hổ đói rình mồi, Hoàng thượng muốn bảo vệ giang sơn, ánh mắt tuyệt đối sẽ không dừng lại ở hai chữ tình ái.”
"Ngài ấy cưới hậu nạp phi, tất thảy đều là vì quyền thế. Vạn Quý phi là con gái Tướng quân, có thể giúp ngài ấy trấn giữ giang sơn, Hoàng hậu là con gái Tể tướng, có thể giúp ngài ấy ổn định triều đình, những nương nương khác cũng đều là con gái của các vị đại thần…”
"Trong cái thời buổi loạn lạc này, xuất thân cao quý mới là nhân vật chính trong sử sách, xuất thân hèn mọn, cũng chỉ là phù du trong dòng đời, có thể sống sót, chính là trời cao thương xót."
Nói xong, Tô Trân Châu cũng trang điểm xong.
Nàng ta lười biếng liếc ta một cái: "Lải nhải dài dòng, nói xong chưa?"
Ta ngẩn người, chẳng lẽ một câu nàng ta cũng không nghe lọt tai?
"Ta đi đây, tối nay không về ngủ, nhớ che giấu giúp ta."
"Muội đi đâu?"
"Chuyện của ta, tỷ bớt xen vào đi."
Đợi ta đuổi theo ra ngoài, Tô Trân Châu đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuyết rơi dày như vậy, nàng ta chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh màu đỏ, sẽ c.h.ế.t rét mất.
Huống hồ, cung nữ suốt đêm không về bị phát hiện là tội chết!
2
Bởi vì lo lắng cho Tô Trân Châu, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Trời tờ mờ sáng, nàng ta lại trở về với vẻ mặt rạng rỡ.
Ta nhìn thấy trên cổ nàng ta có mấy vết đỏ rất rõ ràng, nhất thời đỏ mặt.
Thế nhưng ngay lập tức, ta như gặp phải chuyện lớn.
"Trân Châu, muội… muội không phải là đi tìm nam nhân đấy chứ? Muội có biết, cung nữ tư thông với người khác là muốn bị c.h.é.m đầu hay không!"
Tô Trân Châu lại che miệng cười trộm.
Vừa tháo trang sức, vừa trêu chọc: "Ngay cả Hoàng thượng cũng c.h.é.m sao?"