Nhân ngư nhỏ bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 12: Giải trừ hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2024-10-26 14:55:59
Lượt xem: 28
Lục Nga vốn là một tiểu cung nữ, suýt bị xử tử vì phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng được Tông Chính Tiêu vô tình cứu mạng. Từ đó, nàng coi Tông Chính Tiêu là ân nhân, và trong mắt nàng, hắn là hoàng đế tốt nhất từ trước đến nay. Khi Tông Chính Tiêu băng hà, nàng đau lòng đến mức suýt mù cả mắt vì khóc.
Sau khi Tông Chính Liên kế vị, Lục Nga ngày càng khinh ghét y. Trong mắt nàng, y là một kẻ bất tài, không quản lý nổi đất nước và còn không nỡ xử tử công chúa tiền triều, người mà nàng coi là ngọn nguồn của mọi tai họa. Điều này suýt làm mất lòng tin của các trung thần. Sự chán ghét của Lục Nga đối với Tông Chính Liên và Tô Uyển Nhi lên đến đỉnh điểm, khiến nàng nhiều lần bày mưu ám sát cả hai.
Trong tiểu thuyết, nhiều cốt truyện quan trọng được thúc đẩy bởi những âm mưu của Lục Nga. Tuy nhiên, vì sức mạnh hào quang của vai chính, mọi kế hoạch ám sát của nàng đều thất bại. Cuối cùng, khi Lục Nga đầu độc Tô Uyển Nhi nhưng bị phát hiện, Tông Chính Liên quyết định xử tử nàng. Trước khi chết, Lục Nga đã lớn tiếng mắng nhiếc cả hai từ đầu đến cuối, rồi tự tay đ.â.m mình mà chết, kết thúc cuộc đời trong nỗi căm phẫn và tuyệt vọng.
Trong tiểu thuyết, kết cục là nam nữ chính cùng nhau qua đời, sau đó du ngoạn khắp nơi, sống tự do tự tại như mây trời. Nam chính đã truyền ngôi vị hoàng đế lại cho đệ đệ mình.
Đệ đệ dù bị buộc phải tiếp nhận triều đình rối ren, đã dành mười mấy năm để đưa đất nước trở nên hòa bình và ổn định. Tuy nhiên, vì làm việc quá sức và tuổi trẻ bạc mệnh, cũng qua đời sớm.
Bạn cùng bàn kể với Nhung Âm rằng có rất nhiều độc giả đang chỉ trích nam nữ chính, cảm thấy Lục Nga là người phát ngôn thay họ. Hơn nữa, vì tên Lục Nga nghe giống tên con gái, nên các fan của bộ truyện thường gọi thân mật là “con gái”.(?)
Nguyên tác quá dài nên Nhung Âm chỉ đọc lướt qua nắm được đại khái cốt truyện, nhiều chi tiết cũng không nhớ rõ. Nếu không phải vì tên Lục Nga đặc biệt và bạn cùng bàn thường xuyên nhắc đến nhân vật này, thì qua nhiều năm, cậu đã quên sạch từ lâu.
Lục Nga còn bị quên như vậy, thì càng không nói đến nam nữ chính, cũng như hoàng đế khai quốc Tông Chính Tiêu, người chỉ được nhắc sơ qua vài câu trong bối cảnh câu chuyện.
Còn về giao nhân, ở phần giữa của tiểu thuyết, Lục Nga đã hồi tưởng rằng trước đây, Cảnh Vương từng tặng cho Tông Chính Tiêu một giao nhân, nhưng giao nhân vừa tới kinh thành đã qua đời. Tông Chính Tiêu vì việc này mà nổi trận lôi đình, xử tử quan viên đưa giao nhân, và còn ban rượu độc cho Cảnh Vương.
Trong bản tóm tắt cốt truyện của tiểu thuyết, vì sự xuất hiện của Nhung Âm mà mọi diễn biến đã hoàn toàn khác biệt.
Giờ đây, trong giấc mơ, Nhung Âm nhớ lại toàn bộ nội dung tiểu thuyết, cậu mới nhận ra rằng mình không chỉ đơn giản xuyên không về một thời kỳ cổ đại khác, mà còn xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết mình đã từng đọc.
Nhung Âm thực sự muốn ngẩng đầu lên hỏi Thiên Đạo: “Trời ơi! Ngươi đang khen thưởng ta hay đang trêu đùa ta đây?”
Nhung Âm cũng không biết làm thế nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình, giống như việc bóc một củ hành tây, tưởng rằng đã bóc đến lớp cuối cùng, nhưng rồi lại phát hiện vẫn còn nhiều lớp khác nữa.
Có lẽ vì giấc ngủ không ngon, sáng hôm sau Nhung Âm tỉnh dậy sớm hơn bình thường, nhưng Tông Chính Tiêu đã rời đi từ lâu.
Trong đầu Nhung Âm rất rối loạn, cậu không có hứng thú chơi đùa hay ăn uống gì cả. Điều này khiến những người trong cung chăm sóc cậu hoảng sợ, họ còn tưởng rằng cậu bị bệnh nên vội vã báo cho Tứ Hỉ. Tứ Hỉ sau đó báo lại với Tông Chính Tiêu.
Sau khi bãi triều, Tông Chính Tiêu nghe tin liền vội vàng quay về. Khi nhìn thấy Nhung Âm, chưa kịp hỏi gì, hắn đã nghe cậu gọi mình một tiếng: “Tông Chính Tiêu.”
Tông Chính Tiêu lập tức khựng lại, nghĩ rằng mình nghe nhầm. Tiểu giao nhân làm sao có thể biết tên của hắn?
Nhung Âm nằm trong bồn tắm, ngẩng đầu nhìn Tông Chính Tiêu đang đứng cách đó không xa, giống như lần đầu tiên thấy hắn. Cậu tỉ mỉ quan sát từ mái tóc cho đến hoa văn trên đôi giày của hắn.
Nhân vật vốn chỉ tồn tại trên trang giấy giờ đây lại xuất hiện sống động ngay trước mắt cậu, và họ còn chung sống với nhau một khoảng thời gian dài như thế. Cảm giác này thật khó tả, vô cùng kỳ diệu.
Thấy Tông Chính Tiêu đứng im, Nhung Âm chủ động bơi lại gần, rồi lên bờ, tiến đến trước mặt hắn.
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, như thể đang cố gắng thấu hiểu tâm tư của đối phương. Nhưng Nhung Âm không biết rằng Tông Chính Tiêu đã sớm hiểu rõ hơn phân nửa suy nghĩ của cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-ngu-nho-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-12-giai-tru-hieu-lam.html.]
Lúc này, Tông Chính Tiêu lại nghe thấy Nhung Âm đang tự nhủ trong lòng: “Hoàng đế hư cấu này thật sự chỉ có thể sống 5 năm sao? Liệu kết cục có thay đổi vì mình xuất hiện không? Dù sao mình và giao nhân đáng lẽ đã c.h.ế.t hơn một tháng trước, nhưng giờ đây lại tồn tại cùng nhau theo cách đặc biệt như thế.”
Những lời của Nhung Âm chứa quá nhiều thông tin khiến đầu óc Tông Chính Tiêu gần như không thể xử lý kịp. “Cái gì mà mình chỉ có thể sống 5 năm? Cậu đến thì kết cục sẽ thay đổi? Và ‘ta cùng giao nhân’ có ý gì? Chẳng phải cậu chính là giao nhân sao?”
Tông Chính Tiêu rất muốn biết chân tướng, nhưng lại không tìm được cách nào để hỏi rõ tiểu giao nhân, vì đến giờ hắn thậm chí còn không biết giao nhân thật sự là dạng tồn tại gì.
Thời gian trôi qua khá lâu, cả hai người đều đứng yên, như đang chơi trò chơi người gỗ. Tứ Hỉ đứng phía sau, cảm nhận được bầu không khí vô cùng kỳ lạ nhưng không hiểu chính xác sự kỳ lạ nằm ở đâu, và càng không biết phải làm gì để phá vỡ tình thế.
“Ọt~“ Một tiếng động bất ngờ vang lên giữa không gian yên tĩnh trong điện.
Tối qua Nhung Âm đã không ăn no, sáng nay lại chưa uống một giọt nước, nên bụng cậu bắt đầu biểu tình không vui.
Nhung Âm duỗi tay đè lên bụng, cảm thấy thật bất tiện: “Sao lại phải kêu vào lúc này chứ!”
Tông Chính Tiêu cũng đang trong tình trạng hồi thần, nhận ra vừa rồi mình đã suy nghĩ quá phức tạp. Nhìn thấy dáng vẻ kêu la của Nhung Âm, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng đây chính là tiểu giao nhân mà hắn đã biết.
Tông Chính Tiêu nhanh chóng thả lỏng, mặc kệ tiểu giao nhân đến từ đâu, là người, quỷ, hay yêu, hắn đều tin vào trực giác của mình. Hắn tin rằng bản tính của tiểu giao nhân là hoàn toàn tốt đẹp.
“Tứ Hỉ, mang đồ ăn đến đây.” Tông Chính Tiêu nói xong, liền kéo Nhung Âm hướng về bàn ăn.
Cảm xúc của Nhung Âm không tốt khiến cậu đói bụng, còn Tông Chính Tiêu từ tối qua đến sáng nay cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng vì suy nghĩ quá nhiều nên đã quên đi cơn đói.
Sau khi cơm được dọn lên, Tông Chính Tiêu định sẽ cho Nhung Âm ăn, nhưng Nhung Âm lại lắc đầu từ chối. Cậu chỉ tay vào đồ ăn rồi chỉ về phía Tông Chính Tiêu, ý bảo hắn hãy ăn trước.
Tông Chính Tiêu không muốn làm Nhung Âm cảm thấy khó xử, nên đồng ý. Khi hắn bắt đầu ăn, Nhung Âm chỉ cầm chén và uống trước canh.
Thực ra, các cung nhân cũng có thể cho Nhung Âm ăn, nhưng Tông Chính Tiêu không vui. Trừ khi giống như tối qua, không còn cách nào khác, bằng không hắn vẫn thích tự mình làm mọi việc.
Sau khi ăn no, Tông Chính Tiêu như thường lệ bắt đầu cho Nhung Âm ăn cá sống cắt lát. Nhưng khi hai người lại đối mặt nhau, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu họ.
Nhung Âm tối qua đã đánh bạo và cố ý tránh xa giường của Tông Chính Tiêu, nghĩ rằng sau khi Tông Chính Tiêu về sẽ cưỡng bách cậu trở lại, nhưng không ngờ rằng Tông Chính Tiêu hoàn toàn không quản cậu
Điều này khiến Nhung Âm cảm thấy luống cuống chân tay. Nếu không phải vì bị tình huống xuyên vào cuốn tiểu thuyết dọa sợ, có lẽ cậu đã cùng Tông Chính Tiêu “hòa hảo” hơn, không chừng bây giờ vẫn còn đang giận dỗi.
Trong khi đó, Tông Chính Tiêu cũng không bình tĩnh. Tối qua, vì những suy đoán của mình, hắn đã vô tình làm tổn thương tiểu giao nhân. Nói cho cùng, đó là lỗi của hắn. Thế nhưng, tiểu giao nhân vẫn có thể bình tĩnh và ngoan ngoãn để hắn cho ăn, điều này cho thấy tiểu giao nhân rộng lượng hơn hắn rất nhiều.
Trong lúc Nhung Âm đang ăn cá, Tông Chính Tiêu làm như vô tình nói: “Tối qua ta đi vội quá, không kịp chào tạm biệt ngươi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
.